Chương 314: Dã tâm của tô hòa


Trong lòng Tô Hòa như có một dòng điện xẹt qua, giọng nói hơi run rẩy không dễ nhận ra:
Tất cả đều ổn, tình hình ở nhà thế nào 8anh? Em ở Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng bên này khá bận rộn nên vẫn chưa gọi điện về nhà, anh có rảnh thì sang thăm tứ h3ợp viện nhé! Tối nay em sẽ bay sang Học viện Không quân, phải ở đó ít nhất một tuần mới về thủ đô được.


Tần Nguyên tho9áng im lặng, sau đó vờ tỏ ra thoải mái:
Ở nhà vẫn ổn, ngày nào anh cũng ăn tối bên tứ hợp viện. À đúng rồi, Tô Hòa này, bác cả6 bảo anh chuyển lời xin lỗi tới em đấy. Hôm kia Kiều Kiều và Lý Thư Trạch đăng ký kết hôn nhưng em không có mặt, bác cả cảm thấ5y áy náy vô cùng.



Hôm tổ chức đám cưới anh có tới tham dự. Bên nhà không mời những người khác, chỉ bày một bàn tiệc gia đình thôi. Bác bảo Lý Thư Trạch về Thanh Đại tiếp tục học tập, em bé trong bụng Kiều Kiều mới được ít tháng, bác cũng chẳng buồn quan tâm em ấy, mặc kệ em ấy quậy phá. Anh thấy bác trai và bác gái không vui nên cũng không hỏi nhiều.

...
Tỉnh Thục Xuyên, tại điểm du lịch Vu Hiệp nổi tiếng trong nước.
Phong cảnh Vu Hiệp đẹp tuyệt vời; núi xanh, nước chảy, trời mây như nối liền; trong rừng cây rập rạp um tùm nằm hai bên bờ sông thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vượn hú; giữa sườn núi ngút ngàn hoa dại mọc thành từng khóm.
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Hòa quyết định gọi điện cho Trưởng khoa Tùy khoa Kiến trúc trường Thanh Đại, xác định chuyện tổ chức Hội nghị kiến trúc sư lần thứ nhất một lần nữa. Sau đó cô gọi điện cho Cố Trường Tranh, bảo anh ra thông báo về việc thành phố Tương Lai thành lập đoàn đội học thuật trọng điểm, chiêu mộ nhân tài từ các trường đại học cao đẳng và các viện nghiên cứu trong nước.
Tô Hòa nói với Cố Trường Tranh như sau:
Đăng báo tuyên truyền, nói rằng thành phố Tương Lai có nguồn kinh phí nghiên cứu khoa học dồi dào, trân trọng mời các nhân tài chuyên nghiệp cùng chung tay góp sức xây dựng thành phố Tương Lai. Những người có nguyện vọng hãy viết
Đơn đăng ký

Đơn xin kinh phí
rồi gửi cả hai đến văn phòng của tôi tại khoa Cơ khí trường Thanh Đại qua đường bưu điện. Tôi sẽ nhanh chóng xét duyệt sau khi trở lại. Dù có thông qua xét duyệt hay không, tôi đều hồi âm cho bọn họ.

Vì chuyện
Bách Dịch Tiêu
, Cố Trường Tranh đang bận sứt đầu mẻ trán, chẳng những phải so trí đấu dũng với đám người nước ngoài mà còn phải liên tục hòa giải cho người của Bộ Thương mại và người của Bộ Ngoại giao, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Tỉnh Xuyên Thục. Một thành viên của Ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia gặp nguy hiểm, bị nhốt ở đó, bọn anh chuẩn bị đến đó cứu viện, nhân tiện điều tra nguyên nhân luôn. Hiện nay không có nhiều kẻ có thể vây khốn được người có tài năng đặc biệt... Chưa biết chừng bọn anh sẽ có phát hiện quan trọng!

Sợi dây màu đỏ trên cổ tay Tô Hòa hơi nóng lên. Cô nhíu mày nhìn nó rồi cất tiếng dặn dò:
Anh ra ngoài phải cẩn thận nhé! Nếu gặp chuyện gì không giải quyết được thì anh có thể gọi điện cho em bất cứ lúc nào. Mặc dù em không phải là người thuộc Ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia các anh, nhưng nếu có thể giúp đỡ, em sẵn sàng giúp một tay!

Tần Nguyên vui vẻ đồng ý, sau đó hai người lại trò chuyện vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Anh không nhịn được hỏi Tô Hòa:
Hiện giờ đơn đặt hàng dự trữ của chúng ta không ít, em có muốn nhận một vài đơn không? Thật sự là chúng ta đang phải đối mặt với áp lực quá lớn, anh chỉ sợ có một số người nảy sinh ý đồ xấu với số thuốc trong kho của chúng ta nên đã tìm lực lượng cảnh sát đến trông coi cả ngày lẫn đêm. Anh đề nghị mau chóng tiêu thụ bớt, vậy thì chúng ta sẽ nhẹ nhõm hơn.


Còn nữa! Giáo sư Tô, không phải em định tăng giá thật chứ... Anh biết là xây dựng thành phố Tương lai cần vốn, em phải cấp kinh phí nghiên cứu khoa học cho các nhân viên nghiên cứu khoa học trong nước. Quả thật hai lỗ hổng tài chính này rất khó bổ sung, thế nhưng giá cả hiện tại sắp trở thành cọng cỏ cuối cùng đè sập mạch máu kinh tế thế giới rồi. Chúng ta tạm thời không nói tới các nước lớn, chỉ nhìn những quốc gia tiếp giáp nước Z thôi. Trước khi mua thuốc, họ vẫn là những quốc gia hào phóng, nhưng giờ đây lại trở nên tính toán chi ly, vừa thấy anh là than nghèo. Áp lực này quá lớn, anh sắp không chịu nổi nữa rồi.

Tô Hòa trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
Anh ráng chống đỡ đi, có thể nhận vài đơn hàng nhỏ của các nước có quan hệ hợp tác tốt một cách hợp lý, nhưng quyền chủ động vẫn phải nằm trong tay chúng ta. Lúc nãy anh nói đúng, Bách Dịch Tiêu sắp trở thành cọng cỏ cuối cùng đè sập mạch máu kinh tế thế giới rồi, vì vậy tôi muốn tăng thêm một phần sức lực để đè sập hoàn toàn mạch máu kinh tế thế giới hiện nay. Chỉ có khuấy đục nước thì chúng ta mới có thể tẩy sạch lại từ đầu, chiếm vị trí có lợi trong trật tự thế giới mới. Nước Z phải trải qua ba mươi năm chiến tranh loạn lạc, ba mươi năm nghèo khổ, đã đến lúc xả giận rồi!


Vâng, em biết rồi. Đợi khi nào em về thủ đô, chúng ta làm một bàn mời họ bữa cơm xem như cơm gia đình, còn những chuyện khác thì không cần quan tâm. Quan trọng là hai bác thôi, mình quản nhiều lại bị ghét.
Tô Hòa nói.
Tần Nguyên cười khẽ:
Vẫn là em suy nghĩ chu toàn. Có điều mấy ngày nay anh phải đi công tác, ít nhất cũng nửa tháng, e là lúc em về anh lại không ở nhà. À phải rồi, còn có chuyện này nữa. Mấy hôm trước Trưởng khoa Tùy khoa Kiến trúc trường Thanh Đại không tìm được em nên bảo cậu sinh viên họ Bành để lại cho em một tờ giấy nhắn ở khu tập thể cán bộ nhân viên, nói rằng sắp tới Đại hội kiến trúc sư lần thứ nhất rồi, hỏi em có thể nhanh chóng trở về hay không.


Em sẽ liên lạc với Trưởng khoa Tùy. Chắc là em sẽ về, có điều nếu không sắp xếp được thời gian thì chỉ đành bỏ lỡ lễ khai mạc, nhưng chắc chắn là có thể về kịp lễ bế mạc.
Tô Hòa trả lời rồi hỏi tiếp:
Anh phải đi công tác à? Đi đâu?

Cố Trường Tranh nghẹn lời, anh ấy bị mưu kế và dã tâm của Tô Hòa dọa sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh. Anh ấy muốn nhắc nhở Tô Hòa cẩn thận kẻo chơi với lửa có ngày chết cháy, nhưng lại thầm nghĩ mình không có tư cách khuyên can cô nên chỉ đáp lại một tiếng

rồi thôi chứ không dám lên tiếng nhắc nhở.
Sau khi cúp máy, Tô Hòa liếc nhìn y tá trưởng đang hoảng sợ, dặn cô ta
không nghe thấy gì cả
rồi khoan thai rời đi.
Hoàn thành tác phẩm chuyên ngành kia quan trọng hơn!
Một cô gái mặc đồ đen, chỉ có mép vải thêu nhiều hình lông vũ bằng chỉ thêu đỏ như lửa đứng trên bè trúc lênh đênh từ thượng lưu trôi xuống. Trong tay cô gái ấy cầm một chiếc la bàn màu vàng đồng, kim chỉ nam trên la bàn xoay tít.

Cô gái xinh đẹp rạng ngời này chính là Đồ Cửu của Ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia.

Bè trúc trôi tới trước một ngọn núi bình thường. Đồ Cửu vung tay, bè trúc dưới chân lập tức bay lên một tấc (1), không tiếp tục bập bềnh theo sóng nước nữa.

(1) 1 tấc = 3,33 cm

Đồ Cửu nhíu chặt hai đầu lông mày, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ nặng nề hiếm thấy. Cô ta cắn rách đầu ngón tay, ép ra một giọt máu, cố nhịn đau để vẽ một lá bùa giữa không trung. Sau đó, cô ta vỗ lên lá bùa, lá bùa được vẽ bằng máu kia lập tức cháy bùng lên, ngọn lửa tấn công về phía ngọn núi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.