Chương 356: Máy tính và internet
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1588 chữ
- 2022-02-04 03:42:26
Giáo sư Vương đỏ mặt, nói không nên lời.
Tô Hòa lại hỏi Vương Phù một vấn đề:
Năm nay khoa Cơ khí lại sắp xếp cho tôi hướng dẫn ba8o nhiêu nghiên cứu sinh nữa? Chương trình học của khoa chính quy đã sắp xếp chưa? Nghiên cứu sinh chỉ có thạc sĩ hay là cả tiến sĩ nữa? Tr3ong khoa có ai muốn xin cấp kinh phí nghiên cứu khoa học từ thành phố Tương Lai nữa không?
Thấy Vương Phù á khẩu không thể trả lờ9i, Tô Hòa cảm thấy hơi khó xử, chỉ có thể tiếp tục nói:
Thầy nên xem xét những vấn đề này đi, khi tôi từ nước M trở về hãy cho tôi một câ6u trả lời, việc lên lớp phải sắp xếp xong trước thời hạn, ngày 1 tháng 9 sinh viên bắt đầu đi học rồi, chuyện dẫn dắt sinh viên cũng không5 thể kéo dài?
Đều do lời khuyên hồ đồ của ông! Khiến bài luận văn đạt trình độ quốc tế này tuột khỏi Thanh Đại...
Vương Phù giận dữ nói với Vinh Dự.
Tô Hòa lạnh lùng đánh giá:
Đây chính là hậu quả của việc keo kiệt... Khi đó còn nói rất dễ nghe rằng chỉ cần tôi đến Thanh Đại, kinh phí nghiên cứu hết bao nhiêu cũng sẽ cấp cho, kết quả tôi đến Thanh Đại hơn nửa năm nay mà một xu tiền cũng không thấy đâu. Sinh viên của tôi làm thí nghiệm, chuyện kinh phí cũng phải do tôi tự mình giải quyết, còn không biết xấu hổ mà đổ lỗi cho người khác à? Trước khi đổ lỗi thì sao ông không tự xem lại trách nhiệm của bản thân đi.
Vương Phù và Vinh Dự không còn lời gì để nói.
Em đã thấy tác dụng của máy tính điện tử, cô chuẩn bị kết hợp kĩ thuật quét laser và kĩ thuật điện tử lại với nhau, nó tương tự như kĩ thuật laser hiện tại của nước ngoài, nhưng chúng ta phải nâng cao kĩ thuật lên, trực tiếp phát minh ra máy in laser.
Cô đã thiết kế xong nguyên lí làm việc của máy in laser, đó là chuyển đổi thông tin dữ liệu nhị phân do trình điều khiển máy tính tạo thành tín hiệu video thông qua bộ điều khiển video, sau đó chuyển đổi tín hiệu video thành tín hiệu ổ đĩa laser thông qua giao diện video của hệ thống điều khiển. Sau đó hệ thống quét sẽ tạo ra chùm tia laser mang thông tin cần thiết, cuối cùng hệ thống sẽ tiếp nhận tia laser để trở thành một ảnh điện, in nó lên giấy.
Tô Hòa đưa tờ giấy đã viết xong cho Bành Cẩm Trình, nheo mắt hỏi:
Sao, đơn giản đúng không?
Mất hơn nửa tiếng đồng hồ, một quy trình nghiên cứu khoa học tiêu chuẩn hóa để xin phê duyệt đã giải quyết xong, Tô Hòa định để lại cho Bành Cẩm Trình một bản để cậu đem cho ban biên tập
Học báo Nhật Tân
của nhà xuất bản Thanh Đại. Nhưng cô nghĩ lại, gần đây Bành Cẩm Trình còn đang bận việc viết luận văn, cuối cùng không quấy rầy cậu nữa, đích thân cô đi một chuyến đến ban biên tập
Học báo Nhật Tân
, nhân tiện hỏi về số lượng phát hành và nơi phát hành.
Đóng cửa phòng thí nghiệm để chuẩn bị rời đi, Tô Hòa đột nhiên lại nghĩ đến hạng mục nghiên cứu khoa học về hệ thống quản lí mà trước kia cô thuận miệng nói bừa với Vinh Dự nhưng đến giờ vẫn chưa làm. Vì thế, cô đem chương trình mẫu đến phòng làm việc của Khoa Cơ khí ở tầng 4, dù sao cũng không mất quá nhiều thời gian để lập trình, cô chỉ cần gõ vài dòng lệnh, sau đó chờ khoảng một tiếng là được.
...
Nhưng nhìn dáng vẻ chuyên tâm đến từng nét vẽ cho bản vẽ của Bành Cẩm Trình, Tô Hòa cảm thấy, cho dù có phải cắn răng chịu khổ cũng phải mau chóng phát minh ra máy in.
Cô để chương trình mẫu sang một bên, chờ Bành Cẩm Trình đối chiếu bản vẽ xong mới lên tiếng hỏi:
Bành Cẩm Trình, em có biết vài nghiên cứu sinh của khoa Cơ khí không? Tốt nhất là những nghiên cứu sinh nghiên cứu về quang điện tử và tín hiệu laser, nếu không có thì những chuyên ngành tương tự cũng được.
Bành Cẩm Trình gật đầu:
Em có biết vài người, nhưng cũng không quá thân thiết, sao vậy ạ?
Trong phòng làm việc tại tầng 4, Bành Cẩm Trình đang tập trung ngồi trước máy tính, đối chiếu bản vẽ trên máy tính và bản vẽ chân thực trên giấy.
Tô Hòa im lặng trong chốc lát, cảm thấy đây chính là thời điểm để phát minh ra máy in, mà tốt nhất là tranh thủ thời cơ làm một lần đạt hiệu quả tốt nhất, không chỉ có thể in đen trắng mà còn có thể in được màu.
Chẳng qua là với tình hình hiện tại, trong khi không có đầy đủ linh kiện điện tử để lắp ráp, việc cô chỉ tùy tiện nghĩ đến mà đòi phát minh được một cái máy in ngay thì quả thực là chuyện quá không thực tế.
Tô Hòa trở lại chuyện chính:
Thầy Vinh, thầy mau giúp tôi liên lạc với một vài giáo sư và chuyên gia trong nước về ngành Dược, việc nghiên cứu thuốc không thể chậm một giây nào. Tôi sẽ đi nước M khoảng một tuần, nếu như khi tôi trở về có thể triệu tập được đủ các chuyên gia ngành Dược thì có thể lập tức bắt tay vào nghiên cứu, nếu như không tìm được đủ người, tôi chỉ có thể tự mình đến phòng thí nghiệm.
Vinh Dự đáp ứng, lúc này Tô Hòa mới đi khỏi tòa nhà hành chính, lái xe đến khoa Cơ khí.
Khi Tô Hòa đến phòng thí nghiệm, cửa phòng đang mở mà Bành Cẩm Trình lại không có ở đây. Tô Hòa đoán Bành Cẩm Trình đi vệ sinh nên cô quay về chỗ ngồi, lấy ra một xấp thư từ trong ngăn kéo, bắt tay vào chuẩn bị quy trình tiêu chuẩn hóa.
Nếu khoa Cơ khí có người muốn xin kinh phí nghiên cứu khoa học của Thành phố Tương Lai thì phải nhanh chóng chuẩn bị báo cáo, lập hạng mục nghiên cứu. Gần đây tôi có một hạng mục nghiên cứu đã được phê duyệt, đến khi đó sẽ đăng tải trên
Học báo Nhật Tân
, nhờ
Nhật báo Nhân dân
đăng tải lại, để cho nhân viên nghiên cứu trong cả nước đều thấy được, hăng hái gia nhập vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học sắp tới.
Vương Phù gật đầu đáp ứng, không quên lườm Vinh Dự một cái. Ban đầu nếu không phải Vinh Dự nói với ông rằng kinh phí nghiên cứu trong tay Tô Hòa đủ dùng thì cho dù phải bỏ ra hai mươi nghìn ông cũng phải cấp đủ cho Tô Hòa.
Nếu kinh phí làm thí nghiệm của Bành Cẩm Trình là của khoa Cơ khí thì nơi ghi tên đầu tiên của bài luận văn đạt trình độ quốc tế kia sao có thể chạy thoát?
Em giúp cô tìm mấy nghiên cứu sinh này, nói rằng cô có một phát minh cần bọn họ trợ giúp, không cần họ phải động não nhiều, chỉ cần có năng lực làm các công việc tay chân là được. Còn chuyện trợ cấp, hai mươi nghìn tệ.
Bành Cẩm Trình nghe được câu
hai mươi nghìn tệ
thì tinh thần lập tức tỉnh táo trong nháy mắt. Cậu dựa trên phương pháp Tô Hòa dạy, lưu giữ cẩn thận bản vẽ trên máy tính và bản vẽ giấy rồi đứng dậy, dáng vẻ có phần kích động, nói:
Giáo sư Tô, vậy cô chờ em một lát, em đi tìm người, tìm được rồi cô có muốn kiểm tra để hiểu đối phương hơn không?
Tô Hòa suy nghĩ một chút, lật mặt sau của tờ giấy, vừa viết vừa giải thích với Bành Cẩm Trình:
Không cần phải phiền phức như vậy, bây giờ cô viết cái này, em đi tìm mấy người đó, nếu những người đó có thể hiểu được hoặc biết chút ít thì em không cần phải hỏi ý kiến nữa, nếu người đó nhìn không hiểu thì cô sẽ tự mình ra tay.
Bành Cẩm Trình:
...
Đơn giản cái khỉ gì chứ!
Giáo sư Tô đang nói cái gì vậy?
Nếu thứ này đơn giản đến thế, vậy thì cái đầu này của cậu là đồ giả rồi!
Bành Cẩm Trình bị đả kích, gãi gãi đầu rồi lúng túng nói với Tô Hòa:
Giáo sư Tô, mặc dù những thứ mà cô nói nghe rất có lí, nhưng em không hiểu một chút nào cả... Nhưng không sao, em sẽ cầm mảnh giấy này đi hỏi, nếu người ta có thể hiểu được, em nhất định sẽ đưa đến chỗ cô.
Tô Hòa gật đầu:
Được, vất vả cho em rồi. Cô có thể tiết lộ cho em một chút, chờ đến khi phát minh ra máy in, em không cần phải vẽ tay bản vẽ nữa, cứ thế in từ máy tính ra thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.