Chương 358: Tờ giấy nhét vào khe cửa
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1128 chữ
- 2022-02-04 03:42:22
Chủ biên Đỗ gật đầu rồi nhận lấy, lật vài trang rồi đồng ý:
Không thành vấn đề. Nhưng chuyên gia Tô, cuốn sách của cô s8ẽ... đăng trên
Học báo Nhật Tân
hay xuất bản thành một đầu sách riêng?
Tô Hòa suy nghĩ một chút:
Xuất bản t3hành một đầu sách đi, dẫu sao đây cũng là sách chuyên ngành, nếu tương lai xuất bản trên thế giới, đăng trên
Học báo N9hật Tân
có chút không thuận lợi.
Được.
Cả nước L và nước U nữa, hai nước này không hề xuất hiện dịch bệnh Parshall, vì thế một viên
Bách Dịch Tiêu
cũng chưa từng mua, bây giờ lại muốn góp vui sao?
Nước L là một nước nhỏ cạnh nước Z, ai cho họ cái can đảm đến đây vuốt râu hùm như thế này?
Nắn hồng còn phải biết chọn hồng mềm mà nắn! Nếu các người đã không biết điều mà tự nhảy vào chỗ chết thì đừng trách tôi dùng các người để giết gà dọa khỉ.
Tô Hòa quyết định.
Những năm này, muốn gọi điện ra nước ngoài phải đến một nơi chuyên biệt mới có thể gọi được. Tô Hòa biết điện thoại nhà cô đều được truyền đến trạm trung tâm, cho dù không gọi trực tiếp được thì cũng sẽ được các đồng chí giám sát chuyển tiếp, vì thế cô mới quyết định thử xem sao.
Không ngờ chỉ thử một lần mà lại đoán đúng rồi.
Điện thoại được thông, tín hiệu vang lên từng hồi nhưng không có người nghe, nếu không phải Tô Hòa hoàn toàn tin tưởng vào trí nhớ của mình, có lẽ cô còn nghĩ rằng mình bấm sai số.
Tô Hòa không sốt ruột, cô gọi năm sáu lần nhưng đầu bên kia vẫn không hề nghe, lúc này cô mới chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng - lệch múi giờ.
Mặc dù bây giờ ở nước Z là ban ngày nhưng ở nước M lại là ban đêm, người ta còn đang ngủ, có ai lại tăng ca chứ?
Đây chính là ma lực của việc mang thai như trong truyền thuyết sao?
Chủ biên Đỗ cũng biết cái gì nên để trong lòng, chuyện liên 6quan đến cuốn sách chuyên ngành của Tô Hòa, một chữ ông cũng không nhắc đến nữa.
...
Trở lại khu nhà ở 5cho cán bộ nhân viên của Thanh Đại, Tô Hòa lật cuốn
Tạp chí Lý luận Cơ khí
, tìm được số điện thoại của ban biên tập tạp chí này và gọi đến bên đó.
Tô Hòa đứng bên cửa sổ cười cười.
...
Tô Hòa cầm tờ danh sách mà nhân viên Bộ Y tế đưa tới, nhìn lướt qua rồi xoay người vào phòng đọc sách.
Tô Hòa nảy ý muốn trêu chọc, mở cửa sổ ra, nói với người đàn ông đang đứng dưới kia:
Này, đồng chí, sao anh đến đưa đồ mà không vào trong ngồi một chút? Vào nhà uống ly nước!
Đôi chân người đàn ông như mềm nhũn, miễn cưỡng nở nụ cười trước sự nhiệt tình của Tô Hòa:
Không làm phiền chuyên gia Tô, trong Bộ còn có việc chờ tôi về xử lí.
Nói xong, anh ta không đợi Tô Hòa trả lời mà một lần nữa chạy như điên.
Xưởng thuốc của nước C, nước M, nước P, nước N... ngay cả nước L và nước U đều đứng ngồi không yên rồi, cường quốc vẫn luôn là cường quốc, vẫn không từ bỏ dã tâm.
Tô Hòa đặt tờ danh sách xuống, không nhịn được mà cảm khái.
Nước C ra quyết định như vậy không ngoài dự liệu của Tô Hòa, dẫu sao
Bách Dịch Tiêu
chưa bao giờ bán cho nước C một viên nào, hơn nữa, chính phủ nước C khống chế mạnh mẽ, đưa ra các biện pháp kịp thời, dịch bệnh Parshall không gây ra quá nhiều thương vong cho nước C. Nhưng cách làm của nước P và nước N khiến Tô Hòa hơi buồn bực, dịch bệnh ở nước P và nước N rất nghiêm trọng, chỉ sau nước Y, hai nước này mua rất nhiều
Bách Dịch Tiêu
, bây giờ đột nhiên lại làm loại chuyện này, bọn họ định lật mặt sao?
Một lần mang thai ngốc ba năm, thì ra một chuyên gia y học như cô cũng gặp cảnh ngộ này.
Tô Hòa đứng dậy rót cho mình một ly nước, vừa đi khỏi bếp thì phát hiện trên khe cửa có nhét một tờ giấy. Cô cầm tờ giấy lên, nhìn lướt qua, mở cửa nhìn ra ngoài nhưng không thấy một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng chạy
bịch bịch bịch
trong hành lang.
Tô Hòa đóng cửa lại, đi ra ngoài ban công gần nhà bếp nhìn xuống thì chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang chạy như bị thú dữ đuổi phía sau. Anh ta chạy một mạch hai mươi mét mới dừng lại rồi sợ hãi nhìn lại phía sau, sau khi xác nhận không có ai đuổi theo mới thở hổn hển lau mồ hôi trên trán.
Rạng sáng hôm sau, Tô Hòa đến Bệnh viện nhân dân Thủ Đô, mua tất cả những loại thuốc của nước L, rồi mang chúng đến Khoa Y Đại học Thanh Đại tìm Trương Thanh Mai.
Mặc dù vẫn đang trong kì nghỉ hè nhưng tại Khoa Y Đại học Thanh Đại mới thành lập, tất cả các giảng viên đang tích cực chuẩn bị bài giảng dựa trên chương trình giảng dạy và kế hoạch đào tạo sinh viên do Tô Hòa đưa ra, vì vậy không khác gì những ngày bình thường.
Tô Hòa đặt những loại thuốc kia lên bàn Trương Thanh Mai, nói với cô ấy:
Chị Thanh Mai, chị làm hóa nghiệm về dược tính những loại thuốc này đi, cụ thể đến từng thành phần và dược tính của nó, tốt nhất là làm một thí nghiệm trên vật sống hoặc đến bệnh viện thu thập một vài kết quả lâm sàng, tốt nhất là có một số phản ứng bất lợi và tác dụng phụ của thuốc.
Mặc dù Trương Thanh Mai không biết tại sao Tô Hòa lại làm vậy nhưng nghĩ đến thân phận của Tô Hòa ở khoa Y đại học Thanh Đại, cô ấy không do dự nữa mà gật đầu đồng ý:
Thí nghiệm trên vật sống có chút rắc rối, bây giờ Khoa Y của Thanh Đại đã có đầy đủ dụng cụ nhưng vẫn chưa mua được chuột bạch đủ tiêu chuẩn, hơn nữa cũng không đủ nhân viên. Để chị đến bệnh viện Thủ Đô một chuyến, nhất định có thể tìm ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.