Chương 370: Hoạt động thanh tra, chấn chỉnh tác phong!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1444 chữ
- 2022-02-04 03:42:33
Cô nhìn lần lượt hơn hai mươi màn hình chỉ trong thời gian chưa đầy mười phút, sau đó gọi Trần Đại Quang đi tiếp. Trần Đại Quang hỏi Tô Hòa:
Giá8o sư Tô, cô cảm thấy phòng Nghiên cứu Hệ điều hành làm việc thế nào?
Tô Hòa bĩu môi, ăn ngay nói thật:
Thật sự là chẳng thế nào cả... 3Viện sĩ Nhạc lấy hết kinh phí nghiên cứu rồi mà vẫn nghiên cứu ra một đống rác rưởi như thế sao? Mã hóa chả ra gì, thuật toán chả ra gì, logic l9ập trình cũng chả ra gì, ngay cả giao diện điều hành cũng xấu đau xấu đớn... Đúng là nực cười, mấy thứ rác rưởi mà cũng phải nghiên cứu sao?
Trần Đại Quang:
...
Tôi biết cô đứng về phe tôi, nhưng đâu cần phải chê bai đối thủ như thế!
Tô Hòa liếc xéo Trần Đại Quang:
Ông tưởng ông giữ thể diện cho người ta thì người ta nể mặt ông à? Hay là Giáo sư Trần Đại Quang ông cũng chiếm dụng kinh phí nghiên cứu khoa học? Nếu có thì mau nghĩ cách xử lý sạch sẽ đi, tôi nhất định phải vạch trần chuyện này! Đang yên đang lành, môi trường nghiên cứu lại bị mấy người này nhiễu loạn, tác phong quan liêu không thể chấp nhận được!
Sau khi nói xong, Tô Hòa chẳng muốn nán lại phòng Nghiên cứu và Phát triển cứu Hệ điều hành thêm một giây một phút nào nữa. Cô đi thẳng đến văn phòng của Trần Đại Quang, lấy điện thoại trên bàn làm việc của ông gọi đến số máy trong văn phòng của ông cụ Tiêu. Cô giữ thái độ lễ phép, phản ánh với ông cụ Tiêu chuyện này, nhân tiện xin cấp quyền, cô muốn đích thân giám sát chỉ đạo việc
bài trừ tác phong lệch lạc của giới học thuật
.
Tô Hòa xung phong làm việc tốt, sao ông cụ Tiêu lại không đồng ý cho được?
Thật ra ông cụ Tiêu đã để ý tới vấn đề này của giới học thuật từ lâu rồi, có điều ông nể tình các phần tử trí thức cao cấp này phải chịu mười năm khổ cực nên không tiện ra tay, cứ kéo dài mãi. Không ngờ hôm nay Tô Hòa lại ra mặt, tuyên bố phải thanh lọc tác phong lệch lạc của giới học thuật.
Tô Hòa chủ động đứng ra muốn làm cây thương đắc tội người ta, tất nhiên là ông cụ Tiêu vừa vui mừng vừa nhẹ nhõm. Ông cực kỳ vui lòng trao quyền cho Tô Hòa, còn rất hiểu lòng người, cho cô số điện thoại của lãnh đạo Bộ Giáo dục và lãnh đạo quản lý Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật.
Trần Đại Quang nghe Tô Hòa gọi ông cụ Tiêu là biết ngay cô gọi điện cho ai... Trong số lãnh đạo cấp cao của nước Z, người họ Tiêu chỉ có duy nhất vị kia thôi!
Nói một cách công bằng, tuy5 Trần Đại Quan chẳng ưa cái tính xấu kia của Viện sĩ Nhạc Thủ Hoa, song ông vẫn rất tán thưởng những thứ ông ta nghiên cứu ra. Mặc dù hiện tại mấy chương trình này không sánh bằng những phòng nghiên cứu có uy tín kia của nước M nhưng cũng có thương hiệu riêng, đặc trưng riêng trên trường quốc tế.
Nhưng sao đến miệng Tô Hòa lại biến thành thứ rác rưởi rồi?
Nhân viên nghiên cứu của phòng Nghiên cứu Hệ điều hành nhao nhao đứng dậy, có đồng chí nữ đã đỏ cả vành mắt, thẳng thừng hỏi Trần Đại Quang:
Viện trưởng Trần, tôi biết ông không ưa Phòng Nghiên cứu Hệ điều hành chúng tôi, nhưng cũng đâu cần phải dẫn người ngoài đến chê bai chúng tôi như thế! Đâu phải chúng tôi muốn dùng kinh phí của phòng Nghiên cứu Kỹ thuật con chip các ông, đó là ý của Viện sĩ Nhạc cơ mà. Trong lòng ông không vui thì đi tìm Viện sĩ Nhạc mà lý luận chứ dẫn người đến phòng chúng tôi cà khịa làm gì?
Sắc mặt Trần Đại Quang lập tức tối sầm trong nháy mắt. Tô Hòa không chờ ông lên tiếng đã cười gằn:
Ồ, chiếm dụng kinh phí nghiên cứu khoa học mà còn lý sự cơ à? Viện sĩ Nhạc là chủ mưu, các người đều là tòng phạm! Nếu đệ trình lên tòa án thì bất kể chủ mưu hay tòng phạm trong vụ chiếm dụng kinh phí nghiên cứu khoa học đều phải chịu trách nhiệm hình sự thích đáng!
Vả lại, những thứ các người nghiên cứu ra toàn là đồ rác rưởi, tôi nói thật thì đã sao? Những người ngồi lập trình trong phòng thí nghiệm này còn chẳng có văn phòng của riêng mình, các người không tự nghĩ xem mình có chức danh gì sao?
Tôi vốn cảm thấy chuyện chiếm dụng kinh phí nghiên cứu khoa học này không phải trường hợp cá biệt trong Viện Nghiên cứu Công nghệ thông tin nên không muốn so đo quá nhiều với các người. Cái tôi không thiếu nhất chính là kinh phí nghiên cứu khoa học, tôi đến đây để thay mặt Thành phố Tương Lai bù khoản tiền thiếu hụt của hai phòng Nghiên cứu Kia nhưng ai dè các người đã hưởng lợi còn muốn đạp cho người ta mấy phát? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Đang yên đang lành, một giới học thuật trong sạch lại bị các người vấy bẩn. Người có tài thì thăng tiến, kẻ vô dụng thì cuốn xéo đi! Các người thật sự cho rằng mình có một cái chức danh là địa vị vững vàng luôn rồi hả? Nếu các người không đạt được thành tựu nghiên cứu khoa học thì bất kể các người là viện sĩ hay là giáo sư, hãy từ chức về quê cày ruộng chăn dê càng sớm càng tốt!
Trần Đại Quang không ngờ Tô Hòa lại dễ cáu kỉnh như vậy. Ông chợt nhớ ra Tô Hòa không chỉ có tiếng
thù dai
mà còn
nóng tính
nữa, xem ra hôm nay ông được mở mang tầm mắt rồi.
Giáo sư Tô, không cần thiết phải làm vậy đâu... Tôi sẽ tìm ông Nhạc trao đổi chuyện kinh phí nghiên cứu khoa học, không cần mời người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đến đâu, nếu không đến lúc đó mọi người đều mất mặt!
Tô Hòa thật sự nổi giận.
Viện trưởng Trần, cho tôi mượn điện thoại của Viện Nghiên cứu các ông một lát, tôi phải phản ánh với chính quyền Trung ương chuyện chiếm dụng kinh phí nghiên cứu khoa học này, hỏi người lãnh đạo Bộ Giáo dục xem có phải ông ta ăn trên ngồi trước đã lâu, sống thoải mái quá nên không nhìn thấy cấp dưới lá mặt lá trái hay không!
Tôi cũng phải hỏi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, những khoản kinh phí nghiên cứu khoa học này không nhỏ, sao có thể tùy ý chiếm dụng như thế? Nếu muốn chiếm dụng thì chiếm dụng, vậy phải chăng đơn xin kinh phí nộp lên nhà nước lúc đầu chỉ là một tờ giấy vụn? Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật thực hiện trách nhiệm giám sát của mình như thế nào? Không làm tốt nhiệm vụ giám sát, đây là tội tắc trách nghiêm trọng đó!
Trần Đại Quang vừa nghĩ tới thân phận của ông cụ Tiêu, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Ông muốn giơ tay lau mồ hôi, nhưng lại sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng động quấy rầy tới Tô Hòa... Rõ ràng là Tô Hòa chỉ gọi điện năm sáu phút thôi mà Trần Đại Quang lại cảm thấy dài như một thế kỷ.
Tô Hòa cúp điện thoại trong tâm trạng tha thiết mong chờ của Trần Đại Quang. Cô không chờ ông mở miệng mà bấm số của lãnh đạo Bộ Giáo dục luôn, hoàn toàn không cho ông cơ hội khuyên can.
Lúc nãy nói chuyện với ông cụ Tiêu, Tô Hòa vô cùng nhẹ nhàng lễ độ. Nhưng giờ nói chuyện với lãnh đạo Bộ Giáo dục, cô không nể nang gì, cứ như ăn phải thuốc súng vậy. Điện thoại được kết nối, sau khi tự giới thiệu với đầu dây bên kia
Tôi là Tô Hòa
, cô bắt đầu phê bình như mưa rền gió giật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.