Chương 381: Bách xích can đầu, tăng lên một bước
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1584 chữ
- 2022-02-04 03:42:43
Cô ho khan vài lần, rồi vỗ nhẹ bả vai của người đàn ông kia, nói nhỏ
Xin lỗi
rồi mới trở về xe của mình.
Tô Hòa không 8khởi động xe, mà cô chỉ ngồi yên ở đó, nhìn về phía mưa bụi còn vương trên cánh xe, tới lúc này thì đôi mắt của cô mới hồi phục3 chút ánh sáng.
Khoảng năm phút sau, Tô Hòa mới lấy lại tinh thần hoàn toàn, cô cười khổ rồi lắc đầu, lợi dụng số thần 9niệm ít ỏi còn thừa của mình để quan sát xoáy thuốc trong cơ thể.
Đó chính là kiếm gỗ táo lôi kích đã được Tô Hòa thu nhỏ lại!
Mặc dù Dược Đế và Dược Hoàng chỉ cách nhau một cảnh giới, thế nhưng thực lực của hai bên khác biệt như ngày và đêm vậy, có nói là khác biệt như một dòng nước nhỏ và một con sông lớn cũng không quá đáng.
Sau khi bước vào cảnh giới Dược Đế, Tô Hòa đã có thể dùng kiếm giết người ngoài ngàn dặm rồi.
Ở núi Dược Vương, Tô Hòa cũng chưa bao giờ hưởng thụ sự thoải mái của việc dạo bước trên không. Khi đó, cô thường ra ngoài bằng Bạch Hạc và phi thuyền, không nghĩ tới đời này trong thời khắc nguy hiểm lại có được kỹ năng vẫn mơ ước từ lâu.
Người xưa đã nói, cầu phú quý trong nguy hiểm, quả thật vậy!
Tô Hòa vô cùng xúc động, cô nhấc chân bước một bước đã vượt qua khoảng cách hơn mười dặm đường.
Quả thật là tư duy lối mòn quá đáng sợ.
Suy nghĩ xong, Tô Hòa lái máy bay trinh sát vào trong một đám mây đen, dùng mây đen che mắt mọi người để bố trí một huyễn trận rồi thu máy bay trinh sát vào trong Huyền giới. Sau đó, cô lại mượn sự che chở của mây đen mà bay nhanh về phía tỉnh Xuyên Thục.
Dạo bước trên không và lái máy bay bay lượn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, giống như là một người biết bơi hưởng thụ sự tự do bơi lội và một người không biết bơi đang mặc một chiếc phao cứu sinh trôi nổi trên biển cả mênh mông vậy.
Cô điều khiển thần niệm của mình tiếp cận hạt châu nhỏ đó một cách cẩn thận. Lúc đầu cô còn tưởng hạt châu này là thứ quỷ quái nào đó, chỉ cho thần niệm chạm nhẹ rồi thu về, thế nhưng không ngờ luồng thần niệm ít ỏi còn thừa khi chạm vào hạt châu màu tím lam này thì lại phóng to hơn trước nhiều, khôi phục khoảng bảy mươi phần trăm.
Con ngươi Tô Hòa co rụt lại, hét lên thất thanh:
Thứ này chính là Chân Đan mà chỉ khi tới tu vi Dược Đế mới có thể ngưng tụ ra!
Tô Hòa dùng toàn bộ thần niệm của mình đưa vào trong hạt châu nhỏ màu tím lam kia, luồng lực lượng dịu nhẹ trong đó làm cho thần niệm của cô khôi phục toàn bộ chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn có tiến bộ, sự uể oải trên người cô bị quét đi sạch sẽ, thay vào đó là sự vui vẻ thoải mái.
Trong xe, hô hấp của Tô Hòa dần dần khôi phục như ban đầu, trở nên yên tĩnh và kéo dài. Một tia thần niệm của cô được tách ra, bám lên trên thân kiếm gỗ táo lôi kích, trong khoảnh khắc đã theo kiếm gỗ táo lôi kích bay lên đám mây, dùng tốc độ cực nhanh băng qua ngàn dặm chém về phía Tần Nguyên gặp nạn.
Tô Hòa biết uy lực của kiếm gỗ táo lôi kích mạnh như thế nào nên sự lo lắng mới hơi giảm bớt vài phần, tiếp tục lái xe về phía sân bay Yên Giao, nói rõ cho người phụ trách sân bay tình hình hiện tại rồi ngồi lên một chiếc chiến cơ trinh sát có tốc độ cao nhất, bay lên trên trời.
Tới tận khi điều khiển máy bay trinh sát bay khỏi tỉnh K, Tô Hòa mới sực tỉnh lại. Sau khi bước vào cảnh giới Dược Đế thì cô đã có năng lực cưỡi mây đạp gió, xét về tốc độ thì tốc độ mà cô tự bay còn nhanh hơn tốc độ của máy bay trinh sát nữa, tại sao cô còn phải mất công tới sân bay Yên Giao nhờ vả người khác cơ chứ?
Tô Hòa dạo bước trên không, mây đen là công cụ che chở của cô, bao phủ hoàn toàn cô ở bên trong, cộng thêm có huyễn trận bảo vệ, đừng nói là mắt của người bình thường, ngay cả vệ tinh và ra đa cũng chưa chắc đã phát hiện được hình bóng của cô. Đó là bởi vì khi sóng ánh sáng xuyên qua huyễn trận thì cũng không có phản ứng rõ ràng nào cả, cùng lắm thì tia sáng sẽ bị chiết xạ với góc độ khá nhỏ, mà trên trời có rất nhiều thứ có thể làm ánh sáng chiết xạ, cho nên tình trạng này cũng không đủ gây nên sự chú ý của người khác.
Tô Hòa cho là mình làm đã rất tốt, thế nhưng không để ý tới một chuyện... là lúc này cô đang đi ngược gió.
Tại tỉnh An Khánh, một thầy giáo già trong lĩnh vực khí tượng học đang hướng dẫn sinh viên của mình nhìn về phía xa, giảng cho họ biết các phương pháp phân biệt quy luật khí tượng trên thực tế thì bỗng nhiên có một mảng lớn mây đen bay về vị trí của ông.
Giọng nói của Nhĩ báo thần trở nên lo lắng:
Đã có năm trên bảy ngọn đèn Tam Hồn Thất Phách tắt rồi, nếu như lại có thêm một chiếc đèn nữa bị tắt thì kể cả cô cứu được Tần Nguyên, anh ấy cũng sẽ mắc bệnh mất hồn, biến thành một người chết biết thở mà thôi!
Không thể chờ đợi nữa!
Tô Hòa nhìn về phía cánh cổng sân bay Yên Giao chỉ còn cách sáu, bảy trăm mét kia, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, rồi dùng ngón tay chỉ về phía hư không, một luồng sáng vàng kim nhập vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Đúng là trong phúc có họa, trong họa có phúc.
Ai có thể ngờ rằng trong tình huống gay gắt như vậy, cô chỉ có thể liều mạng một lần l có thể đạt tới cảnh giới mà kiếp trước trên núi Dược Vương, những tiền bối của cô truy tìm cả đời cũng không thể có được.
Tô Hòa cảm thấy ông trời vẫn rất ưu ái mình.
Cô cười tự an ủi bản thân, để sau đó dù quan sát được6 cái gì đi chăng nữa thì cũng không thể sợ hãi và hoang mang.
Tô Hòa đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất xảy ra 5rồi.
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, khi Tô Hòa nhìn thấy xoáy thuốc nguyên vẹn không bị sao cả đang giữ một hạt châu nhỏ màu tím lam thì cô ngẩn người ra.
Nghĩ tới ông trời thì sắc mặt Tô Hòa lại thay đổi, cô vội vàng khởi động ô tô, đạp mạnh chân ga tiếp tục đi về phía sân bay Yên Giao.
Theo tiếng gầm rú của động cơ ô tô, nhân viên công tác tại sân bay Yên Giao bị nước bùn do ô tô đi qua bắn lên khắp người nhưng anh ta cũng không thể cử động mà chỉ có thể nhìn chiếc xe của Tô Hòa rời đi trong nước mắt.
Trong xe, Tô Hòa hỏi Nhĩ báo thần:
Tình hình hiện tại của Tần Nguyên thế nào rồi?
Thầy giáo già muốn lấy thứ này làm ví dụ thực tế, chỉ về phía mây đen trên trời rồi hỏi sinh viên:
Các em còn nhớ phần dự đoán quy luật khí tượng mà hôm trước thầy đã nói không? Việc chuyển động của đám mây có thể cho ta biết hướng gió, đồng thời có thể căn cứ tốc độ di chuyển của bóng đám mây lên mặt nước mà có thể dự đoán sơ bộ thời gian mưa gió tới. Các em hãy căn cứ vào đám mây đen trên bầu trời để tính xem bao giờ thì trời sẽ mưa?
Sinh viên nghe vậy thì mở sách vở ra, đệm lên đầu gối, rồi bắt đầu tính toán thời gian, khoảng bảy tám giây sau, sinh viên mà thầy giáo coi trọng nhất đã giơ tay lên.
Thầy giáo già liếc nhìn đám mây vẫn đang di động trên không, tính toán một mốc thời gian đại khái mà mưa gió tới rồi mới hỏi cậu sinh viên kia:
Em nói xem, dự báo thời tiết nên thông báo như thế nào?
Sinh viên kia hơi do dự, trong giọng nói ẩn chứa sự không chắc chắn và thiếu tự tin, hỏi dò:
Em cảm thấy nơi chúng ta đang đứng sẽ không có mưa.
Thầy giáo già:
...
Suýt nữa thì ông bị cái kết quả vớ vẩn này làm tức ngất.
Thầy giáo già lại chỉ vào một sinh viên khác, hỏi:
Đáp án của em thì sao? Nếu đang đi thuyền mà gặp được cảnh này thì báo cáo ra sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.