Chương 419: Thời gian mới là thuốc giải


Tô Hòa:
...
Thật sự là cô quên mất!

Thế nhưng Tô Hòa làm sao có thể thừa nhận là mình quên trước mặt Cố Trường Tra8nh cơ chứ, vì thế cô nói dối không chớp mắt ngay tức khắc:
Như vậy không được, anh còn phải chịu đựng thêm chút nữa, chờ g3ói thuốc đưa tới, đắp mặt cho anh mười mấy phút nữa thì huyệt vị trên người anh mới có thể giải. Tôi sợ anh không chịu được9 ngứa lại gãi, mà khuôn mặt của anh hiện tại không thể bị tác động tới chút xíu nào cả, kể cả xoa nhẹ cũng không được.

Cố Trường Tranh giống như thịt cá trên thớt gỗ vậy, chỉ có thể đồng ý:
Được rồi...

Cố Trường Tranh nghe xong những lời Tô Hòa nói thì yên lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, trong ánh mắt chứa sự thất vọng và đau lòng.
Anh nói:
Cũng đúng, thời gian sẽ là thuốc giải tốt nhất dành cho anh, buông tay sớm sẽ tốt cho cả anh và cô ấy. Còn có thể gặp được người mà anh thích, người đó cũng thích hay không thì cũng không quan trọng lắm, thời gian sẽ cho anh một đáp án, cũng có lẽ, thời gian sẽ làm cho anh quên mất vấn đề này.


Dựa vào suy đoán của anh, Bách Dịch Tiêu nếu muốn hoàn toàn rời khỏi thị trường thì ít nhất cũng phải mất hai năm, chúng ta vẫn còn hai năm để chuẩn bị. Mắt xích cung ứng kinh tế cho thành phố Tương Lai sẽ liên tục nứt vỡ, nếu như Bách Dịch Tiêu ngừng sản xuất ngay lập tức thì những hạng mục kiến thiết của thành phố Tương Lai sẽ đối mặt nguy cơ thiếu phí. Hơn nữa, chờ khi xây dựng xong thành phố Tương Lai thì cũng cần rất nhiều tiền mua các loại thiết bị, triển khai các công việc nghiên cứu cũng cần rất nhiều tiền. Tô Hòa, em cần phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định.

Tô Hòa mỉm cười giải thích:
Bách Dịch Tiêu phải ngừng sản xuất, thế nhưng cũng phải thực hiện xong nốt đợt đặt hàng cuối cùng này, điều này có ý nghĩa như thế nào, chẳng lẽ anh cũng không hiểu sao?


Thời gian và không gian là một cây thuốc quý chữa trị mọi vết thương, khi anh không nhìn thấy, không tiếp xúc thì những vọng tưởng trong lòng sẽ dần dần trở nên nhạt nhòa. Có lẽ sẽ có một ngày, anh sẽ nhớ tới một người anh đã từng coi như cả thế giới, thế nhưng lúc này cô ấy chỉ là một cái bóng mơ hồ trong dòng sông thời gian mà thôi, kể cả một ngày nếu có gặp lại thì anh cũng không thể tìm được cái cảm giác khi trước của mình nữa.

Sau khi nói xong, trong giọng nói của Tô Hòa cũng mang theo vẻ buồn bã. Cô sống qua rất nhiều kiếp sống, đã từng hâm mộ rất nhiều người đàn ông xuất sắc, đã từng coi những người đó như là mặt trời của mình, trở thành sao trời dẫn đường cho bản thân.
Khi thấy Cố Trường Tranh tỉnh táo lại, Tô Hòa cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô nói sang chuyện khác:
Chờ sau khi anh xuất viện, thành phố Tương Lai có thể tiếp tục nhận đơn đặt hàng Bách Dịch Tiêu rồi, đồng thời cần tuyên bố một tin tức, lần này là lần đặt hàng Bách Dịch Tiêu cuối cùng, các quốc gia cần đưa ra số lượng đơn đặt hàng rõ ràng, đồng thời phải trả trước 60% tiền đặt cọc, sau đó hãy bán ra tất cả Bách Dịch Tiêu còn trữ hàng ra. Sứ mệnh của Bách Dịch Tiêu đối với thành phố Tương Lai sắp hoàn thành rồi, tôi có một sứ mệnh mới cần giao cho anh nữa.

Cố Trường Tranh mở to mắt, hỏi Tô Hòa với vẻ không dám tin:
Bách Dịch Tiêu đến lúc ngừng sản xuất rồi sao? Liệu có quá đột ngột không?

Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, cô từng bước leo lên trên, những người kia bị cô bỏ lại đằng sau, những người kia lại bắt đầu hâm mộ cô, yêu mến cô giống như khi trước cô hâm mộ bọn họ vậy, thậm chí có không ít người công khai tỏ tình với cô, thế nhưng Tô Hòa lại phát hiện, những rung động khi trước họ mang tới cho cô đã tan thành mây khói, biến mất vào nơi sâu xa của ký ức.
Tô Hòa cũng không muốn kết hôn, thế nhưng cô cũng không muốn cha mẹ và người thân của mình lo lắng cho bản thân, cho nên đành phải làm oan bản thân mà lựa chọn Tần Nguyên. Dù sao so với người khác thì Tần Nguyên đã rất xuất sắc, nếu như lựa chọn những người khác thì Tô Hòa cảm thấy mình sẽ càng thêm tủi thân hơn.

Điều này có ý nghĩa rằng lần đặt hàng này sẽ cực kỳ nhiều, mà theo quan điểm của tôi, tổng lượng đơn đặt hàng mà lần này chúng ta sẽ nhận sẽ cao hơn rất nhiều so với bình thường. Dù sao các quốc gia khác chỉ đặt hàng dựa theo tình huống thực tế của quốc gia đó mà thôi, có thể điều chỉnh số lượng hàng mua về, thế nhưng hiện tại họ lại cần phải đặt nhiều hơn để đề phòng những tình huống bất ngờ, chẳng may lượng hàng tồn kho không đủ sử dụng thì chẳng phải sẽ để cho dịch bệnh Parshall bùng phát trở lại hay sao?


Bách Dịch Tiêu sẽ dừng sản xuất nhưng không phải là bây giờ. Mà coi như Bách Dịch Tiêu dừng sản xuất thì việc thu thập tài chính cho thành phố Tương Lai cũng sẽ không bị ảnh hưởng, tới lúc đó chúng ta còn có càng nhiều phương pháp vơ vét của cải hơn. Ngay cả dây chuyền sản xuất Bách Dịch Tiêu cũng không bởi vì việc sản xuất Bách Dịch Tiêu dừng lại mà bị bỏ xó, nó sẽ tiếp tục được dùng để sản xuất những dược phẩm khác, tiếp tục cống hiến bản thân.

Im lặng vài giây, rồi Cố 5Trường Tranh bỗng hỏi:
Người mà anh thích không chỉ đã kết hôn, lại còn có con rồi.

Tô Hòa nhìn Cố Trường Tranh với vẻ thương hại, nói:
Như vậy thì anh quá đáng thương rồi. Theo tôi nghĩ thì anh hãy cứ kiềm chế lại đi, người ta đã kết hôn rồi, như vậy đã nói rõ hai người không có duyên phận. Anh hãy buông tay đi, như vậy mới tốt cho cô gái kia, cũng tốt cho cả anh nữa. Biết đâu sau khi anh nhảy khỏi nhà tù đơn phương đó thì anh sẽ gặp được một người con gái anh thích, mà cô ấy cũng thích anh thì sao!


Anh đừng nghĩ những chuyện này vội, hãy tĩnh dưỡng vết thương trên mặt của anh đi, tin tức Bách Dịch Tiêu sắp ngừng sản xuất cũng cần anh tuyên bố, sau đó những đơn đặt hàng sắp tới đều cần anh xử lý, sau đó còn cần chuẩn bị thiết bị sản xuất sản phẩm mới nữa... Cố Trường Tranh, anh ăn nhiều vào, nếu không tôi sợ anh sẽ mệt mỏi tới hao gầy, như vậy thì tôi lại không biết nói gì với ông cụ Cố đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.