Chương 447: Tỉnh đông việt nên đi nơi nào?


Tô Hòa gật đầu:
Được.


Nếu có cơ hội, cô còn muốn thưởng thức trà sớm Quảng Đông. Chỉ có điều, dù cô muốn tới cũng phải đi trong8 âm thầm, chứ không thể dẫn theo hai lãnh đạo của tỉnh Đông Việt đi theo bên người được.
Tô Hòa hiểu ý muốn của chủ tịch tỉnh và bí thư tỉnh Đông Việt, cô bỏ đũa xuống, hơi suy tư rồi nói:
Nếu như hiện tại muốn tôi đưa ra một hạng mục cụ thể thì tôi không làm được, nhưng trong chuyện liên quan tới việc phát triển địa phương thì tôi vẫn luôn có một nguyên tắc, đó chính là ‘kết hợp thực tế’.


Tình hình của tỉnh Đông Việt khác biệt với tỉnh Z. Tỉnh Z có sở trường về lĩnh vực sản xuất linh kiện thay thế, cho nên nếu thành phố Tương Lai có nhu cầu về phương diện này thì sẽ ưu tiên nghĩ tới tỉnh Z. Đầu tiên là tiết kiệm chi phí cho thành phố Tương Lai, thứ hai là hỗ trợ doanh nghiệp bản địa, tập trung chủ yếu ở phương diện sáng tạo.

Chủ tịch tỉnh tỉnh Đông Việt nâng ly trà lên, mời Tô Hòa một ly rồi nói:
Nếu Giáo sư Tô đã nói vậy thì chúng tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa. Khi trước tôi và ông Diệp đã nghe nói rằng thành phố Tương Lai liên lạc với chính phủ tỉnh Z, nghe nói là thành phố Tương Lai có một vài hạng mục cần hợp tác với địa phương, cho nên khi nghe thấy Giáo sư Tô tới tỉnh Đông Việt chúng tôi thì tôi và ông Diệp đều tới đây muốn gặp cô một lần.

Bí thư Diệp nhận lấy câu chuyện, cười nói tiếp:
Thực ra chuyện này coi như là tôi và ông Trương làm không đúng với cương vị... Hai chúng tôi muốn hỏi Giáo sư Tô có còn hạng mục nào muốn hợp tác với địa phương hay không, nếu như có thì tôi mặt dày xin Giáo sư Tô chỉ cho một con đường sáng! Hiện tại, cả nước đều đang xây dựng và phát triển nhanh chóng, Đông Việt chúng tôi còn ở sát cạnh tỉnh Z, nếu như tỉnh Z phát triển vượt bậc mà tỉnh Đông Việt vẫn một nghèo hai trắng thì chẳng phải là rất xấu hổ hay sao?

Lời nói của Tô Hòa làm cho Chủ tịch Trương và bí thư Diệp rơi vào trầm tư.
Ưu thế của tỉnh Đông Việt là gì?
Mặc dù chủ tịch tỉnh và bí thư tỉnh Đông Việt vẫn cảm thấy mời Tô Hòa ăn ở quán cơm nhỏ này rất không hợp, nhưng khi thấy Tô Hòa rất vui vẻ thì cũng không nói thêm gì, mà là chọn thêm mấy món ăn đắt tiền nhất trong quán này.
Bởi vì Bộ Ngoại giao đã lấy cớ Tô Hòa mang thai muốn ăn cá để tung tin hỏa mù cho toàn bộ phóng viên trên thế giới, cho nên hiện giờ tin tức Tô Hòa mang thai cũng không phải là bí mật gì. Vì vậy, chủ tịch tỉnh và bí thư tỉnh Đông Việt không gọi rượu mà yêu cầu chủ quán pha một bình trà xanh.
Thấy Tô Hòa đồng ý, chủ tịch tỉnh và bí3 thư tỉnh Đông Việt đương nhiên cũng không có ý kiến phản bác gì. Dưới sự dẫn dắt của lãnh đạo căn cứ hải quân, cả nhóm đi tới quán cơm 9nhỏ kia.
Quán ăn thực sự rất nhỏ, song lại được dọn dẹp vệ sinh rất sạch sẽ. Menu được bút lông vẽ trên giấy đỏ cũng đã phai màu6, nhưng vẫn có thể đọc được tên món trên tờ menu đó. Lãnh đạo căn cứ hải quân chọn những món ăn mà ông cảm thấy ngon trước rồi mới hỏi t5ới ý kiến của Tô Hòa, chủ tịch tỉnh và bí thư tỉnh Đông Việt.

Về lĩnh vực sản xuất linh kiện máy móc thay thế thì tỉnh Z có ưu thế của mình, thành phố Tương Lai đương nhiên sẽ không để tỉnh Z lãng phí nó, từ bỏ khoảng trời rộng lớn mà đi làm những việc nhỏ, hay nhặt hạt vừng mà bỏ dưa hấu, ví dụ như làm thuê cho những quốc gia chủ nghĩa tư bản kia. Trong quá trình sản xuất một vật phẩm, nước Z hoàn thành tám mươi phần trăm công việc, thế nhưng chỉ nhận lại được hai mươi phần trăm ích lợi, mặc dù việc này tạo ra rất nhiều công việc cho người lao động, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật rằng điều này rất không công bằng.


Tỉnh Z là một trung tâm sản xuất linh kiện sản phẩm khoa học kỹ thuật cho toàn thế giới, bọn họ có sức lao động hợp chuẩn, cũng có được đủ thiết bị sản xuất tiên tiến, thứ họ thiếu chỉ là kỹ thuật dẫn đầu trên trường quốc tế mà thôi. Trong khi đó, thành phố Tương Lai lại có kỹ thuật, đương nhiên sẽ lựa chọn hợp tác với tỉnh Z, thực hiện mục tiêu ‘cả hai cùng có lợi’. Nếu như tỉnh Đông Việt cũng có loại ưu thế như vậy, Chủ tịch Trương và bí thư Diệp cũng có thể nói ra, chúng ta cùng nhau nghiên cứu và thảo luận. Nếu như có thể tìm ra một con đường dẫn dắt nhân dân tỉnh Đông Việt trở nên giàu có thì tôi và thành phố Tương Lai sẽ giúp đỡ hết sức.

Chủ tịch Trương và Bí thư Diệp đều giật mình. Mặc dù việc tâng bốc nhau khi nói chuyện làm ăn cũng không lạ lẫm gì, thế nhưng cũng không cần tâng bốc tỉnh Đông Việt lên cao đến vậy chứ!
Khi cả nước đều tập trung phát triển công nghiệp nặng, sản nghiệp lớn, thì tỉnh Đông Việt bởi vì điều kiện tự nhiên không đủ, không thể đi theo bước chân của thời đại, đã chậm hơn rất nhiều tỉnh khác. Nếu không phải mở ra thị trường Dương Thành và Bằng Thành, nói không chừng tỉnh Đông Việt đã rớt xuống đáy trong bảng xếp hạng các tỉnh nước Z ấy chứ!
Thấy Chủ tịch Trương và bí thư Diệp nhíu mày trầm tư, Tô Hòa cũng biết hai người này
trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường
, nghĩ toàn những con đường cụt. Cô chỉ có thể dẫn dắt:
Hai người không cần trầm tư suy nghĩ như vậy. Thực ra trong mắt tôi, tỉnh Đông Việt là tỉnh có tiềm lực lớn nhất trong nước Z này, không có tỉnh nào khác sánh bằng.


Hả?

Trên bàn cơm, Tô Hòa cũng không định tiếp tục chơi trò bí mật với hai lãnh đạo này nữa, bèn hỏi luôn:
Nếu hai người tìm tôi có chuyện gì thì có thể nói thẳng. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ giới hạn trong chủ đề việc công, còn nếu như là việc tư thì không nên hỏi quá nhiều, tôi không thích.

Chủ tịch tỉnh và bí thư tỉnh Đông Việt liếc nhìn nhau, cuối cùng không định giấu giếm nữa.
Loại hoàn cảnh khốn khó này đã để Chủ tịch Trương và bí thư Diệp nhức đầu hơn nửa năm nay, làm sao mà theo như lời Tô Hòa, tỉnh Đông Việt lại có được tiềm lực cao đến vậy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.