Chương 458: Đại đội giục hôn
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1159 chữ
- 2022-02-06 07:14:44
Lý Thục Phân đối xử với cháu trai cháu gái rất tốt, vừa thấy gương mặt đáng thương của Lý Kiến Thiết, nhịn không được muốn khuyên Miêu Xảo Trân8:
Chị dâu, Kiến Thiết nói đúng đó, cháu nó vẫn còn nhỏ mà! Chúng ta đừng sốt ruột, từ từ quan sát đã, dù sao cũng là chuyện quan trọng cả đời3, không thể gấp gáp được, lỡ như cưới nhầm con nhóc hư hỏng nào đó thì biết sống làm sao?
Thái độ lần này của Miêu Xảo Trân lại cực k9ỳ kiên quyết:
Thục Phân, em đừng khuyên chị! Em nhìn thằng nhóc Kiến Thiết này đi, suốt ngày đầu óc cứ nghĩ đến tiền tiền tiền, nó chưa thỏa 6mãn với cửa hàng bên phố ăn vặt Thanh Đại, dạo này còn thảo luận với Vệ Quân định đến nơi tên Tỉnh gì đó mở cửa hàng, nghe nói là một nơi rất 5nổi tiếng nhưng chị chưa bao giờ đến. Em nói xem có phải Kiến Thiết hơi lòng tham không đáy không? Mấy ngày nay chị nói với nó lấy tiền ra mua một cái nhà nhỏ mà nó lại không vui, nói gì mà mở cửa hàng còn có tiền hơn mua nhà!
Em nói xem sao trong mắt thằng nhóc này chỉ biết đến tiền vậy? Đúng là mở cửa hàng sẽ có tiền hơn nhưng có cửa hàng mà không có nhà thì có cô gái nào chịu lấy nó? Đúng là không biết nghĩ gì, mấy đứa nhỏ hơn nó đều kết hôn cả rồi, nó không sốt ruột nhưng sắp thành trâu già lụ khụ rồi còn tưởng mình là dê xanh mơn mởn!
Lý Thục Phân nghe Miêu Xảo Trân nói vậy thì cảm thấy rất đúng, lập tức đổi hướng sang khuyên Lý Kiến Thiết:
Kiến Thiết à, mẹ cháu nói đúng đó, cháu đã đến tuổi kết hôn rồi, nếu thích cô gái nào thì cứ dắt về nhà cho người trong nhà xem thử, cho dù tạm thời hai đứa chưa muốn kết hôn thì cũng có thể đính hôn trước mà! Dự định xong thì đặt sang một bên, đợi đến khi muốn kết hôn rồi thì kết hôn, nói chung là đừng để biến thành kẻ độc thân cả đời, cháu nói đúng không?
Bà cụ Lý ngồi bên cạnh cũng hát đệm theo:
Kiến Thiết à... Bà ngoại muốn bồng chắt trai lắm, mặc dù mọi người nói cháu ngoại và chắt trai đều là ruột thịt nhưng có thêm chắt trai thì tốt hơn nhiều!
Lý Kiến Thiết:
...
Nhưng câu nói này của Lý Kiến Thiết đã thật sự động đến điểm yếu của Tô Kiến Quốc và Lý Vệ Quân, mặc dù Lý Kiến Thiết lập gia đình muộn nhưng người ta có tiền, đâu giống như hai người họ, bận bịu kiếm sống hơn nửa đời người lại không có chút tài sản nào.
Bà cụ Lý không chịu được việc Lý Kiến Thiết nói con trai và con rể của mình không tốt, giận dỗi ngay:
Cháu đừng khoe khoang nữa, chuyện kinh doanh của cháu phất lên thế nào, tự cháu không rõ à? Nếu không nhờ con bé Hòa giúp đỡ thì cháu có thể sánh bằng bố cháu không? Kiếm được chút tiền thì nghĩ mình giỏi lắm đúng không? Cháu nhìn con bé Hòa và nhóc Nguyên đi, người ta kiếm tiền ít hơn cháu à? Chẳng phải người ta cũng kết hôn sớm đó sao?
Bà con nói đúng đó!
Lý Vệ Quân và Tô Kiến Quốc cùng chung kẻ địch.
Lý Thục Phân mềm lòng, không chịu được cảnh Lý Kiến Thiết bị cả nhà bắt nạt, bèn đứng lên nói:
Con đi xem con bé Hòa và nhóc Nguyên, hai đứa này rửa chén thôi mà cũng lâu như vậy, biết vậy con tự rửa.
Lý Thục Phân vừa lẩm bẩm vừa đi về phía nhà bếp, kết quả thấy Tần Nguyên ôm Tô Hòa tựa vào bếp hôn nhau, lập tức cảm thấy mắt cay như bị hành tây xộc, xoay đầu đi ra ngoài:
Mẹ của tôi ơi, cặp vợ chồng son này đúng là không chú ý gì cả, đã kết hôn bao lâu rồi mà không biết kiềm chế chút nào...
Người trong sân:
...
Tô Kiến Quốc nhìn Lý Vệ Quân, chém thêm một đao:
Anh vợ, lúc anh bằng tuổi Kiến Thiết, có phải đã có Kiến Thiết rồi không?
Lý Vệ Quân nhìn Lý Kiến Thiết một cách ghét bỏ, không hề nể tình cha con, mắng:
Đúng vậy... Lúc anh bằng tuổi nó, nó đang mặc quần thủng đáy chạy vòng vòng chơi!
Lý Kiến Thiết:
...
Nhìn tới nhìn lui, một thân một mình... Đau lòng quá, buồn quá đi!
Lý Kiến Thiết không cam tâm, lẩm bẩm:
Mọi người đừng giục con, con nghe lời con bé Hòa thôi mà, lúc mới mở cửa hàng con bé Hòa nói với con là có tiền thì mua vài cửa hàng, sau khi khai trương, cửa hàng nào cũng sẽ là chậu châu báu cả đó, mọi người nghĩ lại xem, bây giờ con có một cửa hàng, mỗi ngày có thể kiếm một trăm hai, nếu như mở mười cửa hàng, chẳng phải mỗi ngày sẽ kiếm được một nghìn hai à? Phát triển sự nghiệp trước rồi hẵng nghĩ đến chuyện kết hôn, nam tử hán đại trượng phu, phải có sự nghiệp vững chắc, không thể cưới vợ sinh con rồi để vợ con phải chịu khổ với mình chứ!
Câu nói
cưới vợ sinh con rồi để vợ con phải chịu khổ với mình
làm Lý Vệ Quân và Tô Kiến Quốc nhìn nhau, suýt chút tức đến mức bệnh tim tái phát.
Tô Hòa và Tần Nguyên cũng nghe thấy, mặt hai người đỏ rực, Tô Hòa nhấc chân giẫm lên mũi chân Tần Nguyên, day mạnh một lúc, Tần Nguyên ăn đau, lúc này mới chịu buông Tô Hòa ra.
Rửa chén nhanh đi... Nhìn bộ dạng háo sắc của anh kìa!
Tô Hòa trợn mắt nhìn Tần Nguyên, thở gấp dẹp chén đã ráo nước vào tủ, lại dùng khăn lau chén lau hộp cơm Tần Nguyên đã rửa sạch, cho vào ba lô.
Bởi vị chuyện hai vợ chồng son bị Lý Thục Phân xen ngang nên Tần Nguyên và Tô Hòa đều ngại ở lại tứ hợp viện, rửa chén xong tán gẫu vài câu thì trở về.
Sau khi về nhà, Tần Nguyên đi tắm một cách cực kỳ lo lắng, giống như gấp không chờ nổi làm Tô Hòa nhìn mà phát ghét.
Tô Hòa đảo mắt, đã nghĩ ra biện pháp, cô vào phòng làm việc, cố ý khóa trái cửa, lấy vở và bút ra, bắt đầu lên kế hoạch cẩn thận những gì cô nên làm trong khoảng thời gian tiếp theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.