Chương 482: Mang theo đồ hộp để ăn trên đường
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1436 chữ
- 2022-02-06 07:15:30
Càng có nhiều kinh phí nghiên cứu khoa học, càng chứng tỏ các nhà lãnh đạo cấp trên coi trọng các dự án nghiên cứu của họ. Nếu như họ mắc sơ suất, có8 lẽ sẽ gây ra rắc rối nghiêm trọng, huống chi dự án bày trước mặt họ hoàn toàn chưa được thực hiện trong nước, trên quốc tế cũng không có bất kỳ dự 3án nào công khai công nghệ... Các nhà nghiên cứu trong phòng Nghiên cứu Internet đều phải chịu áp lực rất lớn.
Sau đó, phòng Nghiên cứu Kỹ t9huật chip và Phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng máy tính có địa vị ngang hàng với Phòng Nghiên cứu Internet cũng như thể bị tiêm dopping, liên tục 6đưa ra các thành quả nghiên cứu khác nhau giống như núi lửa phun trào. Họ không chỉ trở thành đội ngũ lãnh đạo trong nước mà còn trở thành tuyến đầu5 trên quốc tế và trở thành con cưng mới của Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin.
Phòng Nghiên cứu Internet vừa mới bắt đầu cất bước từ con số không đã bị thất sủng một cách tự nhiên như vậy. Đây là một câu chuyện mặc dù bi thương nhưng lại cổ vũ người ta tiến lên phía trước.
Các nhà nghiên cứu trong Phòng Nghiên cứu Internet đã thầm hạ quyết tâm và bỏ ra ba trăm phần trăm nỗ lực của họ. Mọi người đều quyết tâm, không ngừng đưa ra các phương pháp nghiên cứu mới, phủ định và chất vấn các phương pháp nghiên cứu cũ... Sau nhiều lần sửa đổi và làm đi làm lại, cuối cùng họ đã tạo ra công nghệ Internet mà Tô Hòa đích thân định nghĩa.
Tất cả các nhà nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin bao gồm Giáo sư Trần Đại Quang lúc này đều rất kích động, bởi vì họ đã chứng kiến sự ra đời của một công nghệ có tính cách mạng hoàn toàn mới. Bọn họ cũng rất lo lắng vì không biết điều này có phải là điều Tô Hòa muốn hay không.
Giáo sư Trần Đại Quang run rẩy gọi điện thoại cho Tô Hòa:
Giáo sư Tô, hiện giờ cô có rảnh không?
Tô Hòa lúc đó đang sầu muộn nhìn chằm chằm vào hai mươi thùng cá đóng hộp do tỉnh D gửi tới. Mỗi thùng cá đóng hộp có năm mươi hộp, hai mươi thùng là một nghìn hộp, cô có ăn thả ga cũng không ăn hết...
Mỗi nghiên cứu sinh trong tòa nhà Thận Hành nhận một hộp, thế là xử lý được hơn hai trăm hộp. Tô Hòa gọi điện cho Tần Nguyên và bảo anh mang vài thùng về, phát một ít cho nhân viên của thành phố Tương Lai để mọi người đều có thể nếm thử. Cuối cùng Tô Hòa gọi cho Lý Kiến Thiết vừa mới mua ô tô, kêu anh ấy lái xe tới chở hai thùng về tứ hợp viện, cho người nhà ở ăn.
Tô Hòa để lại cho mình một nửa thùng và cho Bành Cẩm Trình nửa thùng. Về phần lý do, Tô Hòa nói như sau:
Bành Cẩm Trình, em cầm mấy hộp cá đóng hộp này lên máy bay mà ăn!
Sớm hơn nhiều hơn so với dự đoán của cô.
Tuy nhiên, bước đột phá của công nghệ Internet mới chỉ là khởi đầu, còn nhiều khó khăn hơn ở phía sau. Điều này giống như mùa xuân gieo hạt giống xuống dưới đất, đến nay vừa mới nảy mầm, muốn hạt giống này phát triển thành một cây đại thụ cao chót vót thì vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
Tô Hòa nghĩ đến mấy thùng cá đóng hộp, vậy thì tặng cho các nhà nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin để thay đổi khẩu vị vậy!
Cùng lắm năm hộp là đủ để cậu ăn từ lúc lên máy bay đến lúc xuống máy bay rồi!
Chỉ là, khi Bành Cẩm Trình định nói không cần thì Tô Hòa đã quay trở lại văn phòng. Bành Cẩm Trình cười khổ nhìn nửa thùng cá đóng hộp rồi đặt cái thùng xuống dưới bàn làm việc, tiếp tục miệt mài viết lời mở đầu cho báo cáo luận văn tiến sĩ của mình.
Tô Hòa tặng chỗ này một nửa thùng, tặng chỗ kia một nửa thùng, cuối cùng hai mươi thùng cá đóng hộp chỉ còn lại hai thùng. Khi cô đang suy nghĩ nên tặng hai thùng cá đóng hộp này cho ai thì Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin gọi điện đến.
Bành Cẩm Trình nhìn hai mươi lăm hộp cá đóng hộp rồi nhìn Tô Hòa, im lặng gật đầu.
Cậu luôn cảm thấy kể từ khi Giáo sư Tô mang thai, cô cứ bị ngớ ngẩn thế nào ấy. Nhưng cũng không phải chỉ số thông minh bị suy giảm, bởi vì thành quả nghiên cứu khoa học của Tô Hòa vẫn ra đều đều, mà là do Tô Hòa đã trở nên mơ hồ trong rất nhiều chuyện.
Giống như việc tháng sau cậu sẽ sang nước Y, thời gian ngồi trên máy bay không ngắn, nhưng cũng chưa tới mười lăm tiếng, cần gì phải mang nhiều cá đóng hộp đến thế?
Được, tôi rảnh, lát nữa tôi sẽ lái xe qua. Viện trưởng Trần, cuốn chương trình kế hoạch lúc ấy tôi để ở chỗ các ông vẫn còn chứ? Nếu như công nghệ Internet đã tạo ra bước đột phá, vậy thì hãy rèn sắt khi còn nóng, tiến hành kế hoạch làm việc giai đoạn hai đi. Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, mọi người đừng lãng phí thời gian!
Viện trưởng Trần:
...
Trong giây phút khiến người ta vừa phấn khích vừa kích động này, chẳng lẽ không nên tổ chức một bữa tiệc ăn mừng hay sao?
A lô, viện trưởng Trần, có chuyện gì thế?
Trần Đại Quang hít một hơi thật sâu trong điện thoại, giọng nói trần đầy sự phấn khích không thể che giấu:
Giáo sư Tô, công nghệ Internet đột phá rồi! Chúng tôi vừa đích thân làm một bài kiểm tra, dùng một chiếc modem và sáu dây dẫn tín hiệu, thực hiện thành công trao đổi thông tin, cô có muốn ghé qua xem thử không? Giúp chúng tôi kiểm định?
Tô Hòa thoáng ngây người, công nghệ Internet đột phá nhanh như vậy sao?
Vừa nghe thấy ba chữ
tin tốt lành
, mắt của các nhà nghiên cứu tại Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin sáng lên. Mọi người đều nhao nhao suy đoán,
tin tốt lành
này sẽ là tiền thưởng hay lương thực đây?
So với lương thực, họ muốn có tiền thưởng hơn!
Giáo sư Trần Đại Quang thấy không ít nhà nghiên cứu đã bưng mặt cười ngây ngô, sau cùng tiết lộ đáp án một cách hớn hở.
Sau khi cúp điện thoại, sự kích động trong lòng viện trưởng Trần cũng nguôi ngoai đi rất nhiều. Ông nhìn các nhà nghiên cứu đang vui mừng đến độ cười tít cả mắt sắp sửa bị giội cho một xô nước lạnh. Ông vỗ tay tập trung sự chú ý của tất cả các nhà nghiên cứu vào mình, lúc này mới lên tiếng trong ánh nhìn mong đợi của mọi người:
Tôi đã nói với Giáo sư Tô về việc công nghệ Internet đạt được sự đột phá rồi, cô ấy nói sẽ đến đây ngay lập tức.
Về phía Phòng Nghiên cứu Công nghệ Internet, mọi người hãy kiểm tra lại, đừng để bây giờ nhìn thì ổn thỏa lắm, nhưng khi Giáo sư Tô đến thì lại như xe bị tuột xích. Khi đó, số tài trợ cho nghiên cứu tiếp theo của mọi người chắc chắn sẽ bị cắt giảm. Phòng Nghiên cứu con chip và phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng cũng đưa kết quả nghiên cứu khoa học đạt được trong thời gian này cho Giáo sư Tô xem thử, đừng để Phòng Nghiên cứu Internet một mình nổi bật.
Ngoài ra, Giáo sư Tô bảo tôi nói với mọi người một tin tốt lành, không biết mọi người có muốn nghe không nhỉ?
Giáo sư Trần Đại Quang cố tình úp mở.
Giáo sư Tô nói!
Bắt đầu từ hôm nay!
Tiến độ nghiên cứu của Phòng Nghiên cứu Internet thuộc Viện nghiên cứu chúng ta có thể bước vào giai đoạn giải quyết vấn đề thứ hai!
Thế nào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.