Chương 484: Lại đạo tâm chủng ma!


Anh ta bình tĩnh cất lời:
Về vấn đề màn hình, phòng nghiên cứu của chúng tôi đã quyết định bỏ kính cường lực thông dụng hiện nay và chuyển s8ang dùng kính điện mà nước L mới công bố với thế giới một thời gian trước. Chúng tôi cũng đã làm thử nghiệm rồi, chỉ là so với kính cường lự3c, kính điện có kết tủa màu yếu hơn và độ cứng hơi kém, trước mắt chưa thể đạt tới mục tiêu lý tưởng. Phòng nghiên cứu của chúng tôi đang tí9ch cực tìm kiếm cách cải thiện vấn đề này, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tìm kiếm sản phẩm thay thế cho kính điện.



Về phương6 diện nghiên cứu và phát triển bộ vi xử lý, chúng tôi đã thiết kế lại chipset trong bộ vi xử lý. Nếu không có nhiều khác biệt so với tình hu5ống dự tính thì chipset sau khi được thiết kế lại sẽ tăng khả năng tính toán của bộ vi xử lý lên 1,6 lần. Chỉ là phía Phòng Nghiên cứu Kỹ thuật chip vẫn luôn không có thời gian, không thể thử nghiệm chipset nên chúng tôi không thể kiểm tra nó được.

Nhà nghiên cứu khoa học kia cởi áo khoác trắng ra, ném lên trên mặt bàn:
Có xứng đáng hay không phụ thuộc vào sự tự nguyện cá nhân, còn có thể ép buộc sao? Đãi ngộ của Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin này đúng là tốt, nhưng nó lại vi phạm an toàn tính mạng quý giá nhất. Tôi không làm nữa!

Tô Hòa thoáng ngây người, vẻ mặt hoàn toàn sững sờ. Cô quan sát kỹ lưỡng nhà nghiên cứu kia, thấy người này quả là có hai lòng. Cô cười mà không phải cười, hỏi:
Anh nói cái gì?

Tô Hòa cười khẩy một tiếng, đập cuốn điều lệ kế hoạch dày sáu bảy trăm trang lên trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Giáo sư Trần Đại Quang:
Viện trưởng Trần, giữ toàn bộ tiền thưởng của Phòng Nghiên cứu Kỹ thuật chip lại. Khi nào Phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng chế tạo ra sản phẩm thay thế có hiệu quả xử lý gấp sáu lần hiệu quả xử lý của bộ xử lý hiện tại thì Phòng Nghiên cứu Kỹ thuật chip sẽ nhận được tiền thưởng. Thời hạn chỉ là nửa năm, nếu sau nửa năm, phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng không thể chế tạo ra được nó thì toàn bộ số tiền 378.000 đồng sẽ được trả lại cho tài khoản tài chính của thành phố Tương Lai, đồng thời tất cả các nhà nghiên cứu khoa học có liên quan đến vấn đề này đều sẽ bị hạ chức.

Một nhà nghiên cứu trong Phòng Nghiên cứu Kỹ thuật chip đứng dậy, lên tiếng hỏi với vẻ bất mãn:
Dựa vào cái gì chứ?

Người của Phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng vừa lên tiếng đã kéo toàn bộ người trong phòng Nghiên cứu Kỹ thuật chip xuống nước, những người đó còn đang vui vẻ thì đã phải nghe thấy một tin tức hết hồn như vậy.
Người phụ trách của Phòng Nghiên cứu Kỹ thuật chip thấy sắc mặt của Tô Hòa thay đổi, vội vàng giải thích:
Giáo sư Tô, phòng nghiên cứu của chúng tôi thật sự không có thời gian. Mọi người đều bận rộn với nhiệm vụ nghiên cứu khoa học của riêng mình nên không thể dành thời gian giúp họ.

Tô Hòa tức quá hóa cười:
Dựa vào cái gì hả? Dựa vào việc Phòng Nghiên cứu Kỹ thuật chip làm việc không đến nơi đến chốn!


Lúc đó tôi đã từng nói, Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin là một thể hoàn chỉnh. Nhìn Phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng có vẻ không giống nơi cao cấp trong lĩnh vực nghiên cứu, nhưng không có nền tảng do Phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng gây dựng, kết quả mà hai phòng nghiên cứu khác tạo ra chẳng hề có đất dụng võ. Hiện tại còn chưa đạt được thành tựu lớn nào mà đã bắt đầu cấu kết hãm hại, làm những chuyện ở đẳng cấp thấp này. Nếu như mấy người thật sự làm ra thứ gì đó, có phải mấy người muốn tôi tạo ra tên lửa đưa mấy người lên trời không?


Tất cả các con chip đều có sẵn, chỉ có hai khớp nối của con chip cần được di chuyển một milimet. Mấy người có thời gian ăn liên hoan mà lại không có thời gian chế tạo chipset mà chúng tôi muốn sao? Không muốn chế tạo chính là không muốn chế tạo, viện cớ nhiều như vậy làm gì?

Người trong Phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng cố gắng kìm nén cơn giận. Nhìn sắc mặt u ám của Tô Hòa, anh ta vội vàng nói:
Giáo sư Tô, chúng tôi đã liên hệ với cơ sở sản xuất chip ở tỉnh Z, bọn họ đã đồng ý giúp chúng tôi chế tạo mẫu chipset. Mẫu chipset sẽ đến thủ đô vào cuối tháng này.


Không có gì, chỉ là một viên thuốc đề phòng việc anh tiết lộ bí mật mà thôi. Vẫn là câu nói đó, kể từ khi viện sĩ Nhạc Thủ Hoa rời Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin, bất cứ công nghệ nào anh học được từ viện nghiên cứu, bất cứ thứ gì anh nhìn thấy, đều không thể để lộ ra bên ngoài. Viên thuốc này của tôi là để phòng ngừa anh tiết lộ bí mật. Nếu như anh để lộ bí mật, anh sẽ được nếm thử trái đắng. Ngoài ra, tôi khuyên anh một câu, cố gắng hết sức để không suy nghĩ tới những công nghệ và kiến thức đó, nếu không một ngày nào đó bỗng dưng phát điên, phơi xác trên phố... tất cả đều có thể xảy ra.

Lời của Tô Hòa khiến mọi người rùng mình.
Tô Hòa vỗ tay. Vỗ tay xong, cô búng ngón tay, một viên thuốc màu đen bắn thẳng vào miệng nhà nghiên cứu kia, biến thành một vũng nước chua lạnh ngắt rồi lập tức biến mất.
Do bị chua, cơ mặt của nhà nghiên cứu khoa học kia giật giật. Anh ta túm lấy cái cốc ở trên mặt bàn rồi đổ vào miệng mấy ngụm, sau đó trừng mắt nhìn về phía Tô Hòa:
Cô cho tôi ăn thứ gì vậy?

Nhà nghiên cứu khoa học kia không hề biết rằng thông qua vẻ mặt của mình, Tô Hòa đã nhìn ra chuyện anh ta đã tìm được chỗ khác, lại còn nói một cách hùng hồn:
Tôi không làm nữa.


Tốt!

Nhà nghiên cứu khoa học kia không tin lời cô, vung tay định rời đi. Tô Hòa đột nhiên hỏi một câu:
Phương pháp tinh chế silicon có độ tinh khiết cao là gì?

Tất cả các nhà nghiên cứu trong Phòng Nghiên cứu Kỹ thuật chip đều vô thức nghĩ tới công nghệ mà Tô Hòa dẫn dắt họ nghiên cứu ra. Có người vô thức định trả lời thì đã thấy Tô Hòa như cười mà không phải cười nhìn nhà nghiên cứu khoa học quẳng gánh không làm nữa. Ngay sau đó, mọi người đều kinh ngạc đến độ ngây người trước phản ứng của nhà nghiên cứu.
Nhà nghiên cứu khoa học kia đột nhiên loạng choạng, ôm đầu và la hét đau đớn, tiếng hét càng ngày càng lớn hơn. Về sau, anh ta đau đớn đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, trông cực kỳ thảm hại.
Tô Hòa lạnh lùng nhìn nhà nghiên cứu khoa học nọ, nói với tất cả các những người hiện đang có mặt ở đây:
Đây chính là kết cục. Nếu mọi người có thể giữ bí mật, thì dù đó là tiền thưởng hay địa vị xã hội, mọi người đều sẽ nhận được thứ tương xứng với nỗ lực mà mọi người bỏ ra. Nhưng nếu như không thể giữ bí mật, đây chính là kết cục, hơn nữa đây mới chỉ là khởi đầu của kết cục.

Trần Đại Quang hỏi Tô Hòa với một sắc mặt trắng bệch:
Giáo sư Tô, cô đang làm gì vậy?


Tô Hòa nhắm mắt lại:
Công nghệ mà Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin tham gia đã được đưa vào một trong những công nghệ tuyệt mật ở thành phố Tương Lai, tuyệt đối không được tiết lộ bí mật trong mọi tình huống. Đối với những người không muốn tiết lộ bí mật, loại thuốc này sẽ có tác dụng ngăn ngừa rụng tóc. Còn đối với những người có suy nghĩ méo mó, loại thuốc này có thể làm tê liệt não bộ của họ.



Lấy nhà nghiên cứu khoa học vừa rồi làm ví dụ, cho dù anh ta có tỉnh dậy, anh ta cũng sẽ không nhớ tới phương pháp tinh chế silicon có độ tinh khiết cao nữa. Nếu như anh ta nghĩ đến các công nghệ khác, những gì vừa mới xảy sẽ lặp lại một lần nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.