Chương 516: Mối làm ăn lại tới rồi


Trước tiên, họ nói nói về mức lương và đãi ngộ của thành phố Tương Lai. Chẳng hạn như tiền thưởng và đãi ngộ ở đó cao như thế nào, nhân 8viên làm việc kém nhất cũng có thể nhận được mười nghìn tiền thưởng vào cuối năm, bla bla...

Sau đó lại đề cập đến môi trường l3àm việc của thành phố Tương Lai. Có người nói hệ thống lò sưởi trong văn phòng rất đầy đủ. Lại có người nói rằng các nhân viên đều ăn m9ặc rất đẹp và có khí chất. Cũng có người nói nhân viên văn phòng có thể uống cà phê và uống trà một cách đáng ngưỡng mộ...
Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp nhấp một ngụm, ngoại trừ chút đắng khi nuốt vào cổ họng, không thấy trà này có gì bất thường. Ông ta hỏi Tần Nguyên:
Trưởng ban Tần, trà này do quốc thủ Tô đặc biệt làm đấy ư? Tôi không cảm thấy có gì khác biệt...

Tần Nguyên mỉm cười:
Ngài đợi một chút, uống xong chén trà này ngài này sẽ cảm nhận được.

Trong lòng ông Bộ trưởng lại càng thêm tò mò, động tác bưng chén trà cũng nhanh hơn nhiều. Uống xong chén trà thứ hai, ông ta phát hiện xương sống thắt lưng và xương cổ vẫn luôn rất khó chịu đột nhiên thoải mái hơn hẳn. Ông ta vội vàng uống thêm một chén nữa, sau khi uống xong, trên mặt ông ta bừng lên nụ cười mừng rỡ.

Tuyệt vời quá!

Người nói là một vị trưởng phòng của Bộ Nông nghiệp. Con trai bà ấy gần đây muốn kết hôn. Bên nhà gái có ý không muốn để hai vợ chồng trẻ sống cùng hai ông bà già. Nhưng gia đình bà ấy thật sự không thể gom góp đủ tiền để mua một căn hộ lớn ở thủ đô. Bây giờ cả nhà đành phải thắt lưng buộc bụng, ngày thường tiết kiệm đến độ không dám ăn sáng, chỉ ăn hai bữa trưa và tối... Bởi vì hai bữa này được nhà ăn ở cơ quan cung cấp miễn phí, bọn họ ăn ở đấy là có thể tiết kiệm được tiền mua đồ ăn rồi.
Vị trưởng phòng này của Bộ Nông nghiệp vừa nghe thấy tiền thưởng cuối năm của thành phố Tương Lai lên đến mười nghìn, mắt lập tức đỏ lên. Bà ấy nhìn Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp mà nước mắt lưng tròng:
Bộ trưởng, tôi đã làm việc tận tụy suốt hai mươi năm ở Bộ Nông nghiệp, không có công lao thì cũng có khổ lao. Ngài cũng phát cho tôi mười nghìn nhân dân tệ tiền thưởng cuối năm đi, tôi không chê ít đâu!

Trưởng phòng Đường càng ảo não hơn:
Tôi đã làm việc ở Bộ Nông nghiệp nhiều năm như vậy mà vẫn không bằng những người mới chỉ làm việc ở thành phố Tương Lai hơn nửa năm. Đúng là tôi đã sống vô ích hơn nửa đời người rồi!

Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp cũng đắng lòng vô cùng trước những gì vị trưởng phòng này nói, ông ta nghĩ ra một cớ tự lừa dối mình để an ủi trưởng phòng Đường:
Lão Đường à, người xưa nói đúng, có làm mới có ăn. Đừng chỉ thấy tiền lương của người ta cao, công việc mà họ phải làm chắc chắn cũng nhiều lắm đấy. Lão Đường, cô nghĩ thoáng một chút, dù sao chúng ta cũng có công việc ổn định, bọn họ thì không!

Hễ l6à người đến thành phố Tương Lai tham quan đều giống như phải nén một bụng điều muốn nói. Tôi một câu, cô một câu, khiến cho những nhân 5viên chưa đến thành phố Tương Lai tham quan ghen tị đến độ ngơ ra như bò đội nón.

Thật hay giả thế? Tiền thưởng cuối năm là mười nghìn cơ á? Số tiền này đủ để tôi mua một căn hộ rộng hơn một trăm mét vuông ở thủ đô đó!

Một nhân viên giao lưu và học tập về lập tức không bỏ qua nữa, cô ta ngang nhiên nhảy ra phá đám Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp.

Không phải vậy! Nhân viên của thành phố Tương Lai lúc làm giấy tờ hoàn toàn không phải động tay. Người ta chỉ cần thao tác trực tiếp trên máy tính là được rồi! Chúng tôi phải làm việc suốt nửa tháng mới hoàn thành tổng kết cuối năm và báo cáo công việc, thế nhưng người ta chỉ cần cử động nhẹ ngón tay, chưa tới ba phút là đã xong rồi!

Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp:
...
Mười nghìn mà cô còn không biết xấu hổ chê ít sao? Tôi không chê, phát cho tôi đi?
Nhưng chắc chắn ông ta sẽ không nói thẳng những lời này với cấp dưới lâu năm của mình. Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp xua tay, ho khụ một tiếng ngại ngùng, nói:
Lão Đường, cô biết rõ mức lương của tôi là bao nhiêu mà. Tôi làm năm năm không ăn không uống mới tích lũy được mười nghìn... Chỗ chúng ta là đơn vị có đãi ngộ và phúc lợi thấp, không thể so sánh với thành phố Tương Lai có thể kiếm tiền kia được.

Các nhân viên khác cũng nói chen vào:
Đúng vậy! Khi chúng tôi đến thành phố Tương Lai, các nhân viên ở đó tràn đầy tinh thần. Nào có giống như chúng tôi, người nào người nấy mắt quầng thâm thấy mà khiếp? Tôi mới hơn ba mươi thôi, ấy thế mà trên đường đã có những đứa trẻ gọi tôi ông! Bộ trưởng, ngài nỡ lòng nào nhìn cấp dưới của mình bị hủy hoại như thế này sao?’
Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp:
...

Khi Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp đến thành phố Tương Lai, đương nhiên sẽ do đích thân Tần Nguyên tiếp đón.
Tần Nguyên đưa Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp đi dạo một vòng các khu vực văn phòng của thành phố Tương Lai. Cuối cùng đưa ông ta đến văn phòng của mình. Anh múc một muỗng hạt thảo dược vàng óng từ một lọ thủy tinh vào chén sứ, đổ nước nóng vào rồi đưa cho ông ta:
Ngài nếm thử chút. Đây là trà thảo dược do vợ tôi làm đó.

Nghe xong mấy lời của các nhân viên, sự nghi hoặc trong lòng Bộ trưởng càng lớn hơn. Cuối cùng ông ta quyết định đến thăm thành phố Tương Lai một lần xem sao.
...

Bản lĩnh này của quốc thủ Tô thật sự khiến người ta phải thán phục. Hông và cổ của tôi vốn khó chịu đã lâu. Gần đây là cuối năm, tăng ca cả ngày, tôi vẫn luôn phải uống thuốc giảm đau để chống đỡ. Không ngờ uống xong chén trà này của cậu lại có cảm giác như tắm nước nóng, toàn thân thoải mái, cổ cũng không mỏi nữa... Trưởng ban Tần, cho tôi một hộp trà này cầm về uống nhé.


Tần Nguyên nhìn vào nửa hộp trà thảo dược trên kệ sách của mình, nói:
Nếu như ngài không chê, thì cứ lấy hết hộp kia đi. Vợ tôi lâu rồi không pha chế, cũng chỉ có chỗ tôi và chỗ ông cụ Tiêu là có một ít. Chứ cha mẹ vợ tôi cũng không có thứ này!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.