Chương 523: Bầu không khí lại lúng túng lần nữa
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1241 chữ
- 2022-02-06 07:16:17
Tô Hòa lúng túng, đúng là dạo gần đây cô không quan tâm đến chuyện này cho lắm. Nhưng cô luôn tin vào câu nói
Không nghe ti8n gì cả nghĩa là không có chuyện gì xấu đã xảy ra
.
Nếu như Viện nghiên cứu dịch thuật cao cấp không thể hoàn thành3 nhiệm vụ đúng như kế hoạch thì chắc chắn sẽ gửi báo cáo lùi thời gian, nếu không có tức là mọi chuyện đều đi theo kế hoạch9 và tiến hành đâu vào đấy, dù gặp phải một số vấn đề cũng có thể điều chỉnh, kiểm soát.
Tô Hòa đáp:
Để tôi về hỏi 6giúp ông, mỗi tháng bên Viện nghiên cứu dịch thuật cao cấp đều gửi báo cáo cho thành phố Tương Lai. Nếu như tiến độ kéo dài5 thêm thì chắc chắn nhân viên sẽ đưa báo cáo cho tôi, nhưng hiện giờ tôi không nhận được báo cáo về tình trạng khác thường nào nên chắc tiến độ không khác kế hoạch là bao. Lát về tôi sẽ gọi cho Viện nghiên cứu để thúc giục họ.
Bộ trưởng Cam giải quyết xong chuyện lớn trong lòng rồi lại nhảy sang chuyện khác:
Chuyện kiểm tra trình độ ngoại ngữ không thể kéo dài tiếp, ngoài ra còn có vấn đề quản lý kinh phí nghiên cứu khoa học nữa.
Nếu như Bộ Giáo dục có nhiều vốn như vậy thì sao lại giữ kinh phí nghiên cứu lại thay vì đưa ra ngoài chứ? Bọn họ suýt thì khiến các trường đại học y trên toàn quốc phải cắt cổ chỉ vì thành lập trường y Thanh Đại.
Ông cụ Tiêu cười ha hả, lên tiếng giải thích thay Bộ trưởng Cam:
Danh thủ Tô, không phải ông Cam muốn can thiệp vào việc quản lý các hạng mục nghiên cứu của thành phố Tương Lai, ông ấy chỉ muốn hạn chế các trường đại học bằng tên của quỹ nghiên cứu thôi. Cho dù các trường ấy không cần xin kinh phí nghiên cứu khoa học từ thành phố Tương Lai nhưng Bộ Giáo dục vẫn phải tiếp tục làm việc, cháu nghĩ biện pháp giúp ông ấy đi, cháu xem ông ấy gấp đến thế nào kìa.
Trước đây kinh phí nghiên cứu khoa học trên toàn quốc đều nằm trong sự quản lý của Bộ Giáo dục. Bộ có thể biết rõ tiến độ nghiên cứu khoa học của mỗi một trường đại học, mỗi một nhóm nghiên cứu, nhưng hiện giờ chỗ của chúng tôi sắp không còn người ghé nữa, bọn họ đều đi xin hạng mục từ thành phố Tương Lai hết rồi.
Tô Hòa lẳng lặng nhìn Bộ trưởng Cam, muốn nghe rốt cuộc ông ta có ý gì.
Thêm nửa năm nữa là thành phố Tương Lai xây dựng xong, chúng tôi sẽ bố trí đội ngũ lắp đặt Internet trong thành phố và sử dụng cáp để kết nối Internet cục bộ các nơi khác nhau lại. Khi đó, thành phố Tương Lai sẽ mở một cổng dữ liệu để chia sẻ tiến độ nghiên cứu của các hạng mục khoa học với Bộ Giáo dục, Bộ trưởng Cam thấy sao?
Bộ trưởng Cam tức đến trợn trắng mắt, ông ta đâu muốn biết tiến độ của mấy nhóm nghiên cứu ấy, ông ta muốn quyền quản lý trường đại học mà!
Lãnh đạo, ông xem người này kìa... Sao cô ấy có thể vậy chứ? Hiện giờ mấy trường đại học không cần đến Bộ Giáo dục xin kinh phí nghiên cứu nên đều thờ ơ với chính sách do chúng tôi truyền đạt. Tất cả đều là do thành phố Tương Lai khuyến khích bầu không khí không lành mạnh!
Tô Hòa nháy nháy mắt:
Hay là thành phố Tương Lai rút hết kinh phí nghiên cứu lại, để Bộ Giáo dục chi trả thôi?
Tô Hòa liếc nhìn Bộ trưởng Cam, cố ý để lộ ra vẻ ngờ nghệch:
Ý Bộ trưởng Cam là muốn hỗ trợ xây dựng thành phố Tương Lai bằng kinh phí nghiên cứu do nhà nước phát à?
Chuyện này không thành vấn đề, tôi đồng ý cả hai tay. Ông đưa tiền cho thành phố Tương Lai rồi bên tôi sẽ gửi báo cáo tiến độ của các nhóm nghiên cứu định kỳ cho ông. Thực ra công nghệ Internet mà chúng tôi đang sử dụng cũng chưa tính là Internet thật sự, nó chỉ có thể gọi là công nghệ Internet cục bộ thôi, nhìn thì có vẻ như rất nhiều cơ quan đã lắp đặt Internet, nhưng thực tế thì Internet giữa các nơi vẫn chưa kết nối với nhau. Hiện nay bọn họ vẫn cần trao đổi với nhau bằng tài liệu giấy đấy thôi.
Tô Hòa nhìn Bộ trưởng Bộ Giáo dục bằng ánh mắt nghi ngờ:
Chỉ vì thế thôi sao?
Chỉ thế thôi! Cho dù cô không cho Bộ Giáo dục chúng tôi tham gia vào việc quản lý kinh phí nghiên cứu thì ít nhất cũng phải cho chúng tôi cái danh chứ! Nếu không công việc của Bộ Giáo dục về giáo dục đại học nước ta thật sự không thể tiếp tục nữa rồi...
Bộ trưởng Cam càng nói càng tức.
Rõ ràng cô chưa nói gì nhưng Bộ trưởng Cam lại cảm thấy hơi lo lắng, như kiểu mấy người
có tật giật mình
vậy. Ông ta rịn mồ hôi trán, mạnh mẽ biểu đạt ý nghĩ của mình.
Sau khi những nhà nghiên cứu ấy được thành phố Tương Lai tài trợ thì hầu như không ai thiếu kinh phí nữa. Nhưng nhà nước vẫn sẽ phát số kinh phí nhất định mỗi năm, chẳng qua là không ủng hộ nhiều bằng thành phố Tương Lai bọn cô thôi. Chuyện vốn dễ ăn mà giờ chẳng còn ai thèm nữa... Cô thấy chúng tôi có cần chuyển kinh phí nghiên cứu khoa học của Bộ Giáo dục vào Thành phố Tương lai luôn không? Đến lúc đó hai bên cùng quản lý, sau này muốn biết tiến độ của những nhóm nghiên cứu khoa học khác cũng dễ hơn.
Bộ Giáo dục mất đi quyền quản lý kinh phí nghiên cứu khoa học không khác gì bị chặt một tay. Ban đầu ông ta còn chưa thấy khó chịu, nhưng dạo này ông ta phát hiện mấy trường đại học không đến Bộ xin dự án đều trở nên vênh váo hẳn, ai nấy đều phớt lờ thông báo của Bộ Giáo dục... Chú có thể nhịn chứ cô không nhịn nổi!
Ban đầu Bộ trưởng Cam muốn ghi tên trong hạng mục nghiên cứu khoa học. Dù về sau quyết sách vẫn được đưa ra bởi thành phố Tương Lai nhưng Bộ Giáo dục lại có quyền điều chỉnh kinh phí nghiên cứu của các trường đại học như trước, rồi mấy trường này vẫn phải nghe lời thôi, ai ngờ Tô Hòa lại giả vờ không hiểu chứ!
Tô Hòa bĩu môi ghét bỏ:
Cách quản lý các trường đại học bằng kinh phí vốn là diệt 1000 mà tự hại mình 800, nếu không cho các nhà nghiên cứu kinh phí thì bọn họ thí nghiệm, điều tra nghiên cứu, rồi đưa kết quả cho ông như thế nào? Lãnh đạo Bộ Giáo dục nghĩ ra chiêu này cũng quá ngu ngốc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.