Chương 530: Cảm hứng lúc sinh con
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1189 chữ
- 2022-02-06 07:16:33
Cây quạt trong tay Lý Thục Phân là đạo cụ được mua bằng quỹ chung của
Đội chị em ương ca Ánh Chiều Tà
, chỉ cần là người đến đây múa8 thì có thể mượn, nếu làm hỏng thì phải đền cái mới.
Tô Kiến Quốc chờ Lý Thục Phân trả quạt, nói với bà cụ Lý vài câu rồi mớ3i vội vã chạy về chung cư giảng viên công nhân viên Thanh Đại.
Thậm chí đứa bé ngoài cùng bên phải còn hơi khác thường, dù nước mắt rơi thành hàng nhưng đứa nhỏ lại gặm ngón tay, có vẻ như cảm thấy hơi ồn nên nhăn mày.
Một!
Kiến Quốc, đúng là ba đứa! Đây là con do con bé Hòa sinh thật à? Nhưng con bé Hòa đâu rồi?
Lý Thục Phân cảm thấy thế giới quan của mình sắp sụp đổ.
Con gái của bà lại sinh ba đứa trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, dù là heo mẹ cũng không gọn gàng dứt khoát được vậy đâu!
Tô Hòa không quay đầu, nói nhanh nhưng vẫn rõ ràng:
Con sinh đó, con đã làm vệ sinh rồi, để tụi nó khóc một lát đi, con nít mới sinh phải khóc nhiều thì nội tạng mới hoạt động được, phải khóc để xua tan sự khó chịu suốt mười tháng trong bụng mẹ, nếu không sẽ dễ bị bệnh.
Tô Kiến Quốc:
...!!!
Chùm chìa khóa trong tay Lý Thục Phân rớt xuống đất, bà hoang mang lo sợ hỏi Tô Kiến Quốc:
Kiến Quốc, ông nghe thử xem, sao tôi lại cảm thấy trong nhà có con nít nhỉ... Không thể nào, con cái nhà ai mà ra quân ồ ạt vậy, tôi mới đi nửa tiếng đồng hồ thôi, có phải tôi nghe nhầm không?
Tô Kiến Quốc nhặt chùm chìa khóa lên, run tay mở cửa, giọng ông cũng đã hơi run rẩy:
Tôi cũng thấy hình như có tiếng con nít khóc, không lẽ là sinh rồi!
Ông vừa đẩy cửa ra đã thấy quả nhiên Tô Hòa đang ngồi trước máy tính, bàn tay lướt trên bàn phím, một chuỗi các từ và công thức xuất hiện trên màn hình.
Tô Kiến Quốc tức giận đến mức run tay:
Con bé Hòa, ba đứa nhỏ trong phòng con là con cái nhà ai vậy?
Hai!
Ba!
Lý Thục Phân lúc đó đang bế ba đứa trẻ lên nhìn một lần, hai bé trai và một bé gái, bà nở nụ cười.
Một lần sinh có thể sinh cả trai và gái, nếu ở nông thôn thì đây là một dấu hiệu tốt!
Điều làm hai vợ chồng khó hiểu hơn là mấy đứa nhỏ đây nhưng không thấy Tô Hòa đâu!
Chân Lý Thục Phân hơi mềm ra, bà bò đến bên giường nhìn thoáng qua, đứa nhỏ ngoài cùng bên trái khóc dữ nhất, nước mắt cứ rơi từng hàng từng hàng, giọng hơi khàn, có vẻ như là con trai, đứa nhỏ ở giữa cũng khóc nhưng không khóc liên tục như đứa bé bên trái mà là cách một lúc gào lên một lần, giống như đang hát tuồng, khóc không hề có tâm gì cả.
Trên đường Lý Thục Phân hỏi Tô Kiến Quốc vài câu, nghe Tô Kiế9n Quốc nói Tô Hòa đau bụng một tí thì không thấy gì nữa, bà căn cứ theo kinh nghiệm năm đó sinh con và khoảng thời gian trông trẻ gi6úp người khác đưa ra kết luận - có thể hành động của Tô Hòa quá mạnh nên đứa nhỏ trong bụng nổi cáu chứ không phải sắp sinh.
Lòng Tô Kiến Quốc nóng như lửa đốt, dọc đường đi cứ giục Lý Thục Phân nhanh lên.
Lý Thục Phân không hề nghi ngờ về phán đoán của mình, còn cảm thấy Tô Kiến Quốc như chim sợ cành cong, chuyện bé xé ra to, bà dựa theo kinh nghiệm phong phú của mình, nói có sách, mách có chứng, giảng giải thuyết phục Tô Kiến Quốc. Kết quả vừa về đến chung cư giảng viên công nhân viên Thanh Đại, hai vợ chồng leo cầu thang đứng trước cửa, còn chưa kịp móc chìa khóa ra mở cửa đã nghe trong nhà có tiếng trẻ con đang khóc gào.
Không thể nào!
Lý Thục Phân nói một cách chắc chắn như chém đinh chặt sắt, không biết là bà đang muốn thuyết phục mình hay là thuyết phục Tô Kiến Quốc mà lại bổ sung thêm một câu:
Có ai mà nửa tiếng đã sinh được con rồi chứ? Dù con bé Hòa có giỏi giang đi nữa cũng không thể sinh con một cách gọn gàng như vậy!
Tô Kiến Quốc không tranh luận với Lý Thục Phân mà nương theo tiếng khóc tìm đến phòng ngủ của Tô Hòa, khi nhìn về phía giường thì thấy ba cái chăn nhỏ đặt song song trên giường, ga mền rất sạch sẽ, không hề có vết bẩn nào.
Đây là mẹ ruột hay mẹ kế vậy?
Tô Kiến Quốc hít một hơi thật sâu, gân cổ lên gọi Lý Thục Phân:
Thục Phân, bà đến đây kéo con gái bà đi đi, vì công việc mà nó bỏ lơ con nó rồi này...
Tô Hòa lại gõ vài dòng chữ, nhấn nút lưu văn bản rồi mới đứng lên:
Ban nãy lúc con sinh, con đang thấy có cảm hứng. Dù sao đã sinh ra rồi, cứ để tụi nhỏ khóc trước đã, con phải nhanh chóng ghi nhớ cảm hứng này mới được, nếu bây giờ không bắt được luồng cảm hứng này, qua một khoảng thời gian sau có muốn bắt cũng không được.
Tô Kiến Quốc:
...
Đầu óc Tô Kiến Quốc cũng mơ màng hỗn độn như nồi cháo. Ông vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ tìm Tô Hòa, tìm trong bếp và trong nhà vệ sinh nhưng không tìm được, sau đó lại tìm trong phòng ngủ cũng chẳng thấy bóng dáng con gái đâu. Cuối cùng, trong lúc vô tình, ánh mắt của ông nhìn đến cửa phòng làm việc.
Tô Kiến Quốc nhớ rõ ràng cửa phòng làm việc đã bị Lý Thục Phân khóa lại, sao bây giờ lại mở ra?
Chẳng lẽ là……
Trong lòng ông có một linh cảm làm người ta phải tức điên.
Hai trai một gái còn tốt hơn, không những là nếp tẻ có đủ mà còn đại diện cho con cháu thịnh vượng!
Quan trọng là mặc dù ba đứa nhỏ vừa được sinh ra nhưng phần đầu lại lớn hơn những đứa trẻ đủ tháng khác. Bình thường trẻ con lúc mới sinh ra đều hơi xấu nhưng ba đứa nhỏ này lại không hề xấu chút nào, tóc dài khoảng một thẩm, trắng trẻo hồng hào khiến người khác yêu thích.
Mới sinh con xong mà con đã làm việc rồi hả? Con của con không quan trọng bằng công việc à?
Từ sau khi Tô Kiến Quốc chuyển đến chung cư giảng viên công nhân viên Thanh Đại, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.