CHƯƠNG 035: LÝ LUẬN GẤU MÈO (1).


Trương Gián Chi không ăn nữa, nghiêm túc phân tích với Lý Trì:
- Cho nên chúng ta không cần xen vào chuyện Bàng Ngọc Hải, nhưng chuyện của Hầu Kiệt phải tham dự, tạo phản là Hầu Quân Tập chứ không phải Hầu Kiệt, thông qua chuyện này, bệ hạ có thể đưa ra tiếng nói của mình, lại không hề có nguy hiểm gì. Xử trí Hầu Quân Tập đã thành nhận thức chung, nhưng xử trí Hầu Kiệt e chưa chắc, bệ hạ cũng không muốn Hầu gia tuyệt tự, dù thế nào bệ hạ cũng cùng Hầu Quân Tập kề vai tác chiến bao năm, vì giang sơn phải xử trí Hầu Quân Tập đã làm bệ hạ đau đớn vô cùng, thêm vào diệt cả nhà không còn hợp với phong thái khoan dung bao năm của thời Trinh Quan, cho nên chuyện này có cơ xoay chuyển cực lớn.
- Thêm nữa Hầu Quân Tập không hề khởi binh, lại còn đi bộ ngàn dặm về kinh bày tỏ sám hối, thái tử, Vân hầu, Dực quốc công, Lô quốc công, Anh quốc công, Trịnh quốc công đều có giao tình sâu với Hầu gia, bất kể thế nào cũng phải lên tiếng bảo vệ già trẻ Hầu gia. Lúc này điện hạ lấy danh không tuyệt đường nhà người ta để tấu lên, nhất định có thể kết giao với những người đó, cũng để bệ hạ nhìn điện hạ với con mắt khác, đất phong hiện giờ của điện hạ chẳng phải nơi giàu có.
Lý Trì chống cằm nói:
- Sao ta lại nghèo như thế? Tam ca ta giàu chảy mỡ, Tứ ca cũng thế, đám Tiểu Hữu, Tiểu Ảm đều giàu có, chỉ có ta là nghèo nhất, năm sau lại lập phủ, tiền tài của ta không bằng Cao Dương, Lan Lăng. Tuy mẫu hậu nói sẽ trợ cấp ta một ít, nhưng ngươi cũng biết, mẫu hậu ta luôn công bằng, không thể cho quá nhiều. Dương phi đem toàn bộ tích trữ cho Tiểu Ảm, Âm Phi cũng cho hết Tiểu Hữu, Tiểu Hữu lại sắp cưới Vân Nha, lập tức phát tài lớn. Các ngươi theo ta chẳng có ngày tháng tốt lành.
Trương Gián Chi cười nghiêng ngả:
- Nương nương tất nhiên sẽ không cho điện hạ quá nhiều, nhưng đừng quên, Đại ca, Tứ ca của điện hạ là đại tài chủ, là huynh đệ cùng mẹ với điện hạ, đệ đệ mở phủ, là cơ hội tốt vươn tay xin họ, nghe nói Tứ ca điện hạ chuyến này cùng Vân hầu đi Nam Dương tìm được một đảo hương liệu, nhất định không thiếu tiền, tới khi đó điện hạ cứ thoải mái mở miệng.
Lý Trì có chút xấu hổ nói:
- Như thế không thỏa đáng, Tứ ca ta vì đảo hương liệu mà thiếu chút nữa mất mạng, ta ngồi không hưởng lộc không thích hợp lắm, sẽ bị người ta chê cười.
- Điện hạ không lên tiếng mới bị họ trách tội, chỉ cần điện hạ lên tiếng, ta đảm bảo thái tử và Ngụy vương sẽ cho điện hạ sự trợ giúp lớn nhất, khi đó ôm cây đợi thỏ, nói không chừng ngay cả Vân hầu cũng giúp.
Lý Trì nhìn Trương Gián Chi cười âm hiểm có chút vui mừng lại ngại ngùng:
- Vân hầu tuy là tỷ phu của ta, nhưng không có danh nghĩa, bắt chẹt y có quá không?
Trương Gián Chi cười khùng khục:
- Không có vẫn là tỷ phu, quan hệ như thế bắt chẹt mới dễ, hơn nữa ra tay phải tàn, phải độc, nhưng Vân hầu cho tiền, điện hạ ngàn vạn lần không được nhận.
- Vì sao?
Lý Trì tuổi còn nhỏ, không hiểu được yếu quyết trong đó.
- Tiền tài tới, với sự nghèo đói của Tấn Dương thì chẳng mấy chốc sẽ hết, bao nhiêu cũng không đủ, chẳng phải có câu cho người ta cá chẳng bằng dạy người ta bắt cá sao, chúng ta xin Vân hầu bản lĩnh bắt cá, chứ không cần vài con cá, như thế mới có cá ăn mãi không hết. Điện hạ nhớ đó, Vân hầu cực kỳ giảo hoạt, khi đó ngài phải vô cùng kiên quyết, ta sẽ ở bên cổ vũ, khi ấy trên triều đường có tiếng nói chúng ta, phía sau cũng lợi ịch thực chất, đợi khi đủ tiền tài thì điện hạ cũng tốt nghiệp rồi, chúng ta tới đất phong biến nơi đó thành đất lành chốn nhân gian.
Lý Trì cười híp mắt lại, bản thân không có chí lớn, có mấy ca ca cường đại không phải là chuyện xấu, hoàng vị không liên quan tới mình, nên không có xung đột với các ca ca, khi ấy kiến thiết tốt đất phong tiêu diêu cả đời là lựa chọn tốt.
- Mạnh Tương huynh, ngươi chạy mau đi!
Lý Trì nhìn sau lưng Trương Gián Chi đột nhiên nói:
Trương Gián Chi hơi ngớ người:
- Vì sao ta phải chạy? Điện hạ có nguồn lực hùng hậu như vậy tất nhiên phải tận dụng, ngài đừng thấy khó xử, ai hỏi tới cứ nói là chủ ý của ta là được, có gì đâu phải che giấu.
- Ta cũng không ngại, có một con gấu mèo lớn đi tìm con nó, con nó bị ngươi đá vào rừng trúc, giờ vẫn đang kêu kìa, con gấu mèo lớn đó luôn do ta nuôi, cho nên không cắn ta, ngươi thì khó nói.
Trương Gián Chi từ từ quay lại, sắp xếp khay cơm đâu ra đó, nhìn con gấu mèo lớn kia lộ ra hàm răng, nhảy tót qua bàn chạy cuống cuồng, tức tốc biến mất trong đám đông.
Gấu mèo lớn cắn cổ gấu mèo con tha từ trong rừng trúc ra, đặt gấu mèo con lên bàn, bản thân tới bên Lý Trì, ôm bàn ăn cơm thừa, coi xung quanh không có ai tồn tại ...
Mới đầu thư viện chỉ có ba con gấu mèo do Hủy Tử đưa tới, đầu bếp thư viện mỗi ngày cho ba con gấu mèo ăn, huống hồ bên sông Đông Dương còn có rừng trúc lớn cho chúng kiếm thức ăn, thế là chúng an gia ở đây, mùa đông ba năm trước có một trận truyết cực lớn, rất nhiều trúc bị tuyết đọng đè gãy.
Khi đầu bếp theo thông lệ cho gấu mèo ăn thì phát hiện có thêm một con gấu mèo gày gò, liền đập hai quả trứng gà cho con gấu mèo gày gò đó, cơm thừa cũng cho một ít, thế là hôm sau con gấu mèo ấy lại tới, lương thực của ba con gấu mèo cho bốn con ăn không thành vấn đề, đầu bếp không để ý.
Nhưng khi đầu bếp phát hiện gầu mèo tới chờ hắn cho ăn ngày càng nhiều thì hối cũng đã muộn, đám gấu mèo này chẳng hiểu vì sao không có dã tính, đầu bếp lấy chân đá, chúng giơ mông chịu, sau đó cọ mông vào tường vài cái là xong, vì chút thức ăn mà không còn chút tôn nghiêm gấu mèo nào nữa.
Thư viện đem tin gấu mèo tràn lan thành họa báo cho Hủy Tử công chúa, Hủy Tử mừng rỡ ngồi xe ngựa tới thư viện, cô bé tấm thân mong manh vừa ho vừa cho gấu mèo ăn, nhìn cảnh đó Lý Cương không sao mở miệng đuổi gấu vèo về rặng Tần Lĩnh được.
Hủy Tử đi tìm phụ hoàng xin tiền cho gấu mèo ăn, rồi tìm mẫu hậu, thái tử, các ca ca tỷ tỷ khác, quyên được rất nhiều tiền, chuyên môn nuôi gấu mèo. Lý Nhị hạ một đạo ý chỉ vô cùng mạnh mẽ, thư viện không được đuổi gấu mèo, chuyên môn tìm người quản lý gấu mèo, thế là đầu bếp kia biến thành nhân viên hoàng gia, tuyển năm tạp dịch chuyên môn nuôi gấu mèo.
Lý Cương bó tay hết cách, chỉ lo một ngày thư viện bị gấu mèo chiếm lĩnh, lúc này bản năng dã thú của gấu mèo làm chúng xua đuổi những con gấu mèo tới sau, những con gấu mèo gầy gò sao có thể là đối thủ của mấy con gấu mèo được thư viện nuôi to lớn béo tốt, bị đánh tơi bời chui vào rặng Tần Lĩnh không dám ra nữa.
Gấu mèo con trong thư viện một khi trưởng thành sẽ bị gấu mèo lớn đuổi vào rặng Tần Lĩnh không chút thương xót, nên lượng gấu mèo của thư viện luôn duy trì khoảng chừng 100 con.
Tập tính này của gấu mèo được các tiên sinh thư viện phát hiện ra, từ chỗ thợ săn biết gấu mèo ở nơi hoang dã đều tồn tại độc lập, con đực con cái cũng không sống với nhau trừ lúc động tình, làm sao gấu mèo ở thư viện lại kết thành một đàn lớn?
Có người suy đoán rằng do thức ăn phong phú, vì thế thư viện mang tinh thần nghiên cứu chặt đi một phần rừng trúc, quả nhiên lại có một số con gấu trúc bị đàn đuổi đi. Năm sau rừng trúc mọc lại, số lượng gấu mèo liền khôi phục nguyên dạng. Trong số tiên sinh của thư viện có một tiên sinh trẻ tên Hiên Nhân phát hiện được, nộp lên báo cáo xin nghiên cứu hành vi dã thú.
 
Mị lực cân thiên hạ, Daxua 20p GG... mời nhảy hố Nhiên Cương Chi Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đường Chuyên.