CHƯƠNG 055: BÁO THÙ ĐẪM MÁU (2).


- Ta ở cùng các vị tiên sinh lâu, hiểu được một đạo lý, con người không thể đi hết cả con đường, vì đi tới tận cùng, con đường này không có biến hóa nữa Thực ra mỗi con đường có rất nhiều loại biến hóa, chúng ta sống trên con đường đó, nhìn thấy nhiều phong cảnh khác nhau, con người khác nhau, biến hóa luôn là tốt, tuy không phải lúc nào cũng như mong muốn, có vẫn còn hơn không, chúng ta xem Trương Lượng biến hóa thế nào, tốt hay xấu
Thấy Vân Diệp nói thú vị, Vô Thiệt vặn mình, làu bàu:
- Lão phu thiệt ở chỗ đọc sách quá ít, một đám người kẻ nào nhìn cũng giống thánh nhân, mỗi lão phu giống kẻ giết người
Đưa mắt tiễn Vô Thiệt về phòng nghỉ ngơi, Vân Diệp cũng dẫn hai lão bà về đi ngủ, Tân Nguyệt bị lời của Vô Thiệt làm sợ hãi, Trương Lượng ăn thịt người, thật kinh khủng, phải ôm trượng phu mới ngủ được
Trời sáng, Vân Diệp dậy rất sớm, vụ án kết rồi, phải báo cho hoàng đế một tiếng, thuận tiện nói với ông ta, hai nhà Vân Trương không cần đánh nhau nữa, hoàng đế bệ hạ đừng đợi xem xiếc khỉ
Hạ Thiên Thương vẫn như trước kia, đang thưởng thức bữa sáng của Vân gia, rất thích trứng chín bốn phần, miệng ghé vào, hút nhẹ một cái, lòng đổ chui vào miệng Nhìn thấy hắn hút tới quả trứng thứ sáu, Vân Diệp không chịu nổi nữa, lau miệng nói:
- Một ngày ăn ba quả trứng là đủ, ăn nhiều nữa không có tác dụng
- Còn có kiểu nói này sao Có điều hôm qua hạ quan nhìn thi thể, lại nhìn người ta nướng thịt người ăn, sức khỏe hao hụt, phải ăn thêm vài quả trứng bồi bổ
- Tình hình đêm qua thế nào Nếu như Trương Lượng đã báo được đại cừu thì chúng ta tiến cung bẩm với bệ hạ, nói chuyện đã làm xong, ta về thư viện dạy học, ngươi tới hình bộ báo danh, ai đi đường ấy, vui cả làng
- Hạ quan không kể chuyện đêm qua, hầu gia biết rõ rồi, đừng nói với hạ quan là ngài không phái cao thủ đi theo dõi Đêm qua, khi Trương Lượng chém giết, đằng xa không biết có bao nhiêu cao thủ nấp trong bóng tối, nhìn ông ta chém giết kiệt sức chỉ xem náo nhiệt, tuyệt không giúp, hầu gia nói xem, huân quý các vị có người tốt không
- Đừng có vơ đũa cả nắm, có người tốt, ví dụ như nhà ta, đêm qua phu nhân ta nghe chuyện ăn thịt người sợ hãi, hại ta dỗ cả đêm, là nhà lương thiện hiếm có
- Nữ tử nhát gan cầm đao đâm người ta đúng là hiếm có, được rồi, chúng ta đi thôi, cho hạ quan một giỏ bánh đi, lão mẫu hôm trước còn hỏi, sao không có bánh ngon nữa
Cưỡi Vượng Tài tới cổng thành, Vân Diệp giật mình, hai bên cổng thành treo hàng đầu người dài, liếc qua không ít hơn ba trăm người, người đi qua ai cũng bịt mũi, mùi máu tanh làm người ta buồn nôn
Kẻ không có tóc thì cắm trên cọc, hoặc tùy tiện lấy móc xuyên qua tai, treo lủng lẳng trên cột như đầu lợn, đu đưa theo gió trông khiếp người
- Chỉ có ba trăm mười một người, hiện giờ treo hết cả trên đó, hầu gia cũng thấy rồi đó, chẳng những hung thủ chết sạch, hòa thượng chùa Thiên Phúc cũng gặp họa, Trương Lượng say máu, chụp cho hòa thượng tội danh bao che, giết hết, nếu không phải hạ quan có lệnh tiễn của bệ hạ, nói không chừng lão già đó cũng giết luôn, hiện đang mang số nhân mã còn lại đuổi theo vận hạ, xem bộ dạng này muốn giết cả Uyên Cái Tô Văn
- Ông ta không đuổi kịp đâu, dù đuổi kịp mà ra khỏi biên giới Đại Đường sẽ thiệt lớn, đó không phải chuyện chúng ta nên nghĩ, người ta là quốc công, đầu đủ to, làm việc còn cần hai ta dạy sao Chỉ là số đầu người này treo nửa ngày đã thối rồi, ngươi nhìn đám ruồi kia kìa, ai mà dám vào thành nữa
Hạ Thiên Thương cẩn thận lấy áo ngoài chùm lên hộp thức ăn:
- Chỉ treo tới tối nay thôi, mai là không thấy nữa, ruồi tới gây ra ôn dịch, hầu gia vào cung đi, hạ quan về nhà, bánh mới mới ngon, gia mẫu đợi lâu rồi
Nói xong chẳng đợi Vân Diệp nói gì đã vỗ ngựa chạy đi như gió
Vân Diệp chẳng phải lần đầu thấy hắn thần bí, thấy hắn chạy rồi, cũng chẳng hứng thú ở lại xem đầu người, bịt mũi đi nhanh qua cổng thành, tới thẳng cổng Chu Tước
Lý Nhị không hứng thú gặp Vân Diệp, ông ta đang bận rộn bàn chuyện với các đại thần, rất nhiều đại thần đứng đợi bên cung Vạn Dân, đều đang đợi triệu kiến, lạ cái là có cả Cao Sơn Dương Tử, nhìn thấy nữ nhân này là sôi máu, giết mấy người của mình, trải đường cho những học sinh nước Oa khác, chiêu này vừa chuẩn vừa độc, nay Quốc tử giám bắt đầu mở cửa với học sinh nước Oa, không thể không nói đó là đại công của Cao Sơn Dương Tử
Cao Sơn Dương Tử đang khiêm nhường trò chuyện với Sầm Văn Bổn, thấy Vân Diệp tựa cười tựa không nhìn mình, cố kìm nén sự khó chịu, cáo lỗi với Sầm Văn Bổn, chậm rãi đi tới thi lễ:
- Lâu rồi không gặp Vân hầu, hôm nay được gặp, phong thái như xưa làm người ta vui mừng
- Nếu như các ngươi bớt giết người ở Trường An, tinh thần ta càng khỏe khắn, nói không chừng còn tới xem cô ca múa
Cao Sơn Dương Tử mặt đại biến, đang muốn phân bua, Sầm Văn Bổn nói hộ:
- Vân hầu là trọng thần trong triều mà ăn nói bừa bãi, không để lại chút thể diện cho quốc gia nữa sao
Vân Diệp quay đầu sang nói với ông ta:
- Ông không biết gì hết còn nói lung tung cái gì, được người ta cứu một lần cho rằng bọn chúng đều là người tốt Rồi đến một ngày ông sẽ hổ thẹn không yên được dưới suối vàng, ta là truyền quốc hầu, ông là tên quan tứ phẩm, có tư cách gì dạy ta lễ nghi
Sầm Văn Bồn sầm mặt quát: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
- Vân hầu thù địch người Oa như thế, chẳng lẽ thích khách mấy ngày trước tới phủ mưu sát liên quan tới ngài
Thế này là sắp trở mặt hoàn toàn rồi, với kẻ chẳng bao giờ biết nhìn đường, dựa vào tính cách cương trực tiến thẳng tới, Vân Diệp thực sự chẳng có gì để nói, nhưng ông ta kéo mình vào đám thích khách làm lửa giận bùng lên
- Hỗn xược, đạo tôn ti trên dưới đi đâu rồi Mấy ngày trước còn phao tin đồn nói ta giết cả nhà Vân quốc công, nay thủ cấp đã treo lên đầu thành, nghe nói ông dâng vạn ngôn thư lên bệ hạ, xác định ta là quốc tặc, nay chân tướng phơi bày cho thiên hạ, ông không thấy hổ thẹn với đồng liêu mình vu cáo à Lại còn tiếp tục nói quàng nói xiên! Ai cũng nói Sầm Văn Bổn cương trực, nói cho ta biết, sự cương trực của ông đâu rồi Hiện lại cắn ta, nếu như ta phá án lần nữa, tìm được chứng cứ, Sầm Văn Bổn ổng sẽ tự xử thế nào Tự sát tại chỗ à Bỏ đi, thứ sâu hồ đồ như ông sống hết đời là được, đừng nhảy ra làm mất mặt Đại Đường
- Vân hầu, quân tử không vạch cái lỗi của người ta, ngươi là tôn trưởng, cần gì nói lời miệt thị như thế, đều là đồng liêu, mỗi người lui lại một bước đi
Đỗ Như Hối không nghe tiếp được nữa, Sầm Văn Bồn bị Vân Diệp mắng cho á khẩu bị người ta thấy hết rồi, là người đứng đầu quan văn, ông ta phải ra giữ thể diện cho sĩ đại phu
- Cao Sơn Dương Tử, từ nay về sau ta sẽ theo dõi sát cô, người Oa ở Đại Đường tốt nhất tới cả mông ngựa cái cũng đừng chạm vào, nếu không ta gán tội làm bại hoại phong hóa xử trí, trước kia do ta nhất thời sơ xuất làm cô thành công Thủ hạ Uyên Cái Tô Văn nhận hết tội về mình, nếu không cô bị Vân quốc công ăn sống nuốt tươi rồi, tự lo lấy thân đi
Vân Diệp nhìn thấy thị nữ thiếp thân của Trường Tôn thị từ trong đại điện đi ra, biết mình bị hoàng đế đuổi tới chỗ hoàng hậu rồi, mất mặt, suốt ngày coi mình như trẻ con, không rảnh tán phét cùng họ nữa, đi tới theo cung nữ tới điện Lưỡng Nghi vừa sửa xong, bỏ lại một đám quan viên mắt tròn mắt dẹt, Sầm Văn Bổn mặt tím tái, Cao Sơn Dương Tử rất khôn khéo khóc rống lên
 
Mị lực cân thiên hạ, Daxua 20p GG... mời nhảy hố Nhiên Cương Chi Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đường Chuyên.