CHƯƠNG 42: SỞ THÍCH QUÁI ĐẢN CỦA NAM NHÂN


Lý Nhị nhíu mày không nói, Trường Tôn thị tiếp lời:
- Với người như ngươi mà nói, làm gì cũng là đáng, vì ngươi có trí tuệ tương ứng với hành động, nhưng hương dân vô tri, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không thấy lâu dài, đấu với ngươi, họ sẽ tan xương nát thịt, ngươi nhẫn tâm thế sao?
Vân Diệp ngồi xuống đất gãi đầu:
- Ngu xuẩn thì có lý, còn người thông minh phải nhường nhịn sao? Nương nương xem đi, đây là cách mà một đám hương dân vô tri có thể nghĩ ra ư?
Vân Diệp lấy báo cáo của thương đội Vân gia đưa cho Lý Nhị, hậm hực nói:
- Bắt đầu từ trấn Thúy Vi, bọn chúng đã dần mua đất đai một cách có quy mô có cổ chức, trước mặt kim tiền cực lớn, đất công của bốn huyện đều bán, mua là ai? Là hương dân, họ lấy đâu ra tiền tài? Thương đội Vân gia ngầm điều tra một thương gia của Tứ Hải hiệu đang ngầm thao túng, chỉ cần hương dân ấn dấu tay, Tứ Hải hiệu sẽ bỏ tiền mua giúp hương dân, vi thần đã tính rồi Tứ Hải hiệu không kiếm được đồng lợi nhuận nào, mục đích của chúng là không cho thần xây thành, hại người không lợi mình tới mức này thật khiến người ta ghê rợn.
Nói tới đó cười khổ:
- Bệ hạ, cái giá đám người này xin bệ hạ không quản tới chuyện Nhạc Châu là gì?
- Thường Hòa!
Lý Nhị chẳng hề ngạc nhiên, bình đạm nói ra nguyên nhân.
Vân Diệp chà tay đi quanh phòng, cấp bách nói:
- Bệ hạ bọn chúng yêu cầu người không được can thiệp vào tất cả chuyện liên quan tới xây thành?
Lý Nhị gian nan gật đầu, nếu không lôi cái họa tâm phúc này ra, mặc cho chúng thống lĩnh các vệ nội cung, sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa, so ra Nhạc Châu là mụn ngoài da thôi.
Sắc mặt Trường Tôn thị cũng khó xử, định an ủi Vân Diệp, nhưng thấy mặt y tràn ngập nhiềm vui, xoa tay đi vòng tròn, hết nhìn bản vẽ lại nhìn bản đồ, rồi bất chấp lễ nghi cười lớn, cười cực kỳ thống khoái, hàn băng trên mặt Lý Nhị cũng dần tan đi, cười lớn cùng Vân Diệp, bao nhiêu buồn bực thời gian qua tan biến sạch trong tiếng cười.
- Bệ hạ, quả lê này tên là Tiểu Hồng Quả, do Linh Đang đặt tên, hôm qua treo ở cửa sổ cả đêm, giờ băng vừa tan, ăn ngon nhất, bệ hạ thử đi.
Lý Nhị nhận lấy quả lê đen xì, bóc vỏ, cắt một miếng, gật đầu liên hồi, xem ra loại lê này rất hợp khẩu vị của ông ta, Trường Tôn thị cũng cầm lấy một quả lê, hồ nghi nhìn quân thần họ, rõ ràng vừa rồi con rất đau đầu, nhất là lần này Vân Diệp không được dùng tới quyền uy triều đình, thiếu đi chỗ dựa lớn, tình hình Nhạc Châu lại ác liệt, không có tiên cơ, lại mất cường quyền, lấy gì tranh đấu? Vậy mà giờ bọn họ như quên mất chuyện này, bình luận cách ăn lê.
Bất tri bất giác ăn hết sạch quả lê, Lý Nhị lau mồm, vỗ vai Vân Diệp rồi vén rèm đi trước, Trường Tôn thị vội chạy theo, phát hiện trượng phu không ngồi kiệu, mà đi trong gió tuyết, lại đi rất nhanh, tư thế oai hùng, lưng thẳng tắp, chớp mắt đã tới hoa viên, như trước kia mặc giáp nghênh địch vậy, Trường Tôn thị mắt ướt nhòe, đã nhiều năm không thấy trượng phu lộ ra khí khái này, bà biết hoàng đế rung trời chuyển đất đã quay về.
Ổn định lại tâm tình, cũng không lên kiệu, nhấc váy đuổi theo trượng phu, đất phủ một lớp tuyết, rất trơn, Vân gia không bao giờ dọn tuyết, nghe nói vì Vân Diệp thích nhất là dẫm tuyết.
Suýt nữa thì trượt ngã, mội cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy bà, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt ấm áp của hoàng đế nhìn chăm chăm lên người mình, mặt ửng hồng, đứng lên hỏi nhỏ:
- Bệ hạ không phiền não nữa à?
- Làm tướng quân mong đợi có chiến trận, làm hoàng đế mong đợi có đối thủ, Vân Diệp vừa rồi phát ra hào khí bất chấp đã cảm nhiễm trẫm, đám người kia muốn thống khoái đấu với Vân Diệp một trận, ngờ đâu Vân Diệp càng mong đợi được mặc sức phá phách một phen, chúng nghĩ trẫm không can thiệp vào là Vân Diệp bất lợi, nhưng cũng có nghĩa là y muốn làm gì thì làm, Nhạc Châu thành nơi hai bên tranh đấu, xem ai thủ đoạn cao hơn, trẫm ngồi ngoài xem, đám người kia chỉ cần bị Vân Diệp ép lộ ra sở hở, là lúc trẫm rửa hận.
Lý Nhị phủi tuyết hoa trên người, rũ ảo choàng, ôm Trường Tôn thị đi về hoàng cung.
Giao thừa năm Trinh Quan thứ chín lặng lẽ tới trong ngày mưa tuyết đan xen, tới khi chuông tối vang lên, Trường Tôn Thị, Tần Quỳnh vốn phải chết năm nay lại ở nhà mình nâng chén mừng năm mới, còn Vân Diệp lại nhốt mình trong phòng, dâng một nén hương vì tâm nguyệt của mình, bên cạnh đầu lâu của Tham Qua có một chậu rượu, Vân Diệp vùi đầu vào đó, đấy là cách uống rượu y thích nhất.
Mùng sáu Tết, Vân gia đóng cửa, từ chối tất cả khách khứa, mới sáng sớm, Tân Nguyệt và Lý An Lan đã vác cái bụng bầu to tướng bận rộn tíu tít, hôm qua thương đội cuối cùng từ thảo nguyên về đã vào trang. Tết, chợ nghỉ ba ngày, ba ngày này, Vân gia cũng không tiếp người ngoài.
Bảo nha hoàn treo thẳng lại đèn lồng hết lần này tới lần khác, trán Tân Nguyệt đã lấm tấm mồ hôi, hôm nay không thể qua loa, kiểm tra xong đại sảnh, còn phải xuống bếp xem, trù nương trong thành trong sơn trang đã triệu tập về nhà hết là vì chuẩn bị bữa tiệc hôm nay.
Cứ ba năm Vân gia lại triệu hồi toàn bộ gia tướng, chưởng quầy bên ngoài, báo cáo thành tích ba năm, đồng thời ghi chép lại dân tình phong vật các nơi, lần trước Vân Diệp không có nhà, lão nãi nãi thay gia chủ cảm tạ ba năm vất vả của họ, tuy cũng náo nhiệt, nhưng vẫn có chút tiếc nuối vì không gặp được gia chủ.
Năm nay thì khác, gia chủ không phải xuất chinh, đợi mọi người ở nhà, có thể thành cung phụng hay không cần hầu gia lên tiếng.
Chưởng quầy Lĩnh Nam Lưu Đức Công đang trò chuyện với hầu gia, Lưu Tiến Bảo canh ngoài cửa, Lão Giang cầm nỏ ngáp ngắn ngáp dài trên nóc nhà, toàn thân quấn trong áo lông cừu dày, trông có vẻ lười nhác, nhưng hai cái tai thì cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bốn phương. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Lão Lưu, mấy năm qua vứt ông ở vùng hẻo lánh Lĩnh Nam, vất vả cho ông rồi, không ngờ ông lại mang về nhiều lợi nhuận như thế, thực ngoài dự liệu của ta.
- Hầu gia, đây là điều lão nô nên làm mà, ở nhà không bạc đãi lão nô chút nào, sao không dốc sức làm việc.
- Ông cũng là đại chưởng quầy uy trấn một phương, nô tịch cũng bỏ rồi, sao còn luôn miệng xưng lão nô, nghe mà sởn gai ốc.
Ghét nhất cái bệnh của đám người này, làm người tự do không thích, nhất quyết làm nô bộc, mình làm nô bộc đã đành, nguyệt vọng lớn nhất còn là muốn con cái cũng thành nô bộc của Vân gia, chả hiểu trong đầu chứa cái gì.
- Hầu gia, lão nô ở Trường An có thể nói là không thân không thích, trong nhà chỉ có lão thê và nhược tử, thằng bé Tình Nhi này thiên tính nhu nhược, nếu không có trong nhà chống lưng cho, dù lão nô kiếm gia sản vạn quan thì cũng chẳng giữ nổi, nói không chừng còn là nguồn tai họa, hầu gia thương lão nô chỉ có chút cốt nhục này mà thu lấy nó.
- Được rồi, được rồi, trong nhà đâu thiếu cái ăn, có điều cái tính của hắn chẳng làm nổi việc gì, để hắn tới hiệu làm hỏa kế, bị đám bà nương mua hàng mắng cho khóc thút thít, thật không biết người kiên cường như ông sao lại sinh ra đứa con như nhược như vậy. Để hắn ở lại nhà chiếu cố hoa phòng vậy, ta bảo đám Tiểu Nha không được bắt nạt hắn.
Lão Lưu mừng rỡ muốn quỳ xuống bái tạ thì bị Vân Diệp kéo lên, đột nhiên Vân Diệp nhớ ra một chuyện, hỏi:
- Lão Lưu, xây trạm trung chuyển trên hòn đảo cát ở cửa Trường Giang là ý của ông à?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đường Chuyên.