CHƯƠNG 048: ƯNG CHIẾN (2).
-
Đường Chuyên
- Kiết Dữ 2
- 1612 chữ
- 2020-12-21 01:17:18
Sau khi thuyền nhỏ theo đội thuyền vào vận hà, chuyện tập kích mới dần lắng xuống, hộ vệ nhà Trường Tôn xung tổn thất cực nặng, nhưng không ai biết bị cái gì làm bị thương, chỉ cần không có cách nào giải thích, người ta sẽ nghĩ tới quỷ quái, ác quỷ chết thảm ở Nhạc Châu tới báo thù thành lời giải thích duy nhất.
Trường Tôn Xung ban ngày lên thuyền lớn thăm hộ vệ, ông già đột nhiên hỏi Địch Nhân Kiệt đang nướng cá ăn:
- Tiểu tử, rõ ràng ngươi biết là thứ gì vì sao không nói cho hắn biết, để hắn trơ mắt nhìn thị vệ nhà mình tử thương thảm trọng, hình như quan hệ giữa sư phụ ngươi và hắn không tệ.
- Vô Thiệt gia gia, vì quan hệ không tệ nên mới không nói được, nếu không thì bọn họ sẽ không chết, không chết thì thù hận không sâu, không thành kẻ địch với kẻ xấu kia, vậy sẽ thành kẻ địch của bệ hạ. Người cho rằng nên lựa chọn ai là kẻ địch? Dù sao sư phụ tiểu tử không chút do dự đứng bên phía bệ hạ, tiểu tử cho rằng cách làm của sư phụ không thể sai, đây là chuyện vô cùng phiền toái, phải làm thù hận lớn lên, có lúc giúp để người ta chết là giúp đỡ, có khi cửu người lại là hại người ta.
Vô Thiệt đẩy cá của mình tới trước mặt Địch Nhân Kiệt, bảo nó ăn, thấy nó ăn hết mới vuốt râu:
- Sau khi lão phu chết rồi ngươi để ý tới Cẩu Tử nhiều một chút, đừng để nó bị người ta lợi dụng.
- Cẩu Tử ca rất thông minh, đâu cần tiểu tử giúp.
- Thông minh cái gì? Việc làm của nó thời gian qua đã ngu xuẩn tới hết thuốc chữa rồi, một đại nam nhân mà để mình dễ dàng lún vào lưới tình không thoát ra được, rõ ràng biết cùng là một khuê nữ, chẳng qua là gầy đi mấy chục cân mà làm hồn phách nó bay lên trời, hừ hừ, gầy tới mông chẳng còn nữa, làm sao sinh nở được, không thuận mắt như lúc béo.
Cùng Trường Tôn Xung lên thuyền lớn, Cẩu Tử quan sát kỹ dấu vết, cuối cùng nói, giết người không phải là quỷ quái, móng vuốt kia không phải là của khô lâu, mà hẳn là một loại chim.
Hắn lấy tay của mình so với dấu vết trên mạn thuyền, nói với Trường Tôn Xung:
- Là một loại chim rất to, có vẻ là chim ưng, nhưng chưa bao giờ thấy chim ưng to như thế.
Ma quỷ làm người ta sợ hãi, nhưng một con chim ưng cực lớn thì chẳng có gì đáng sợ hết, Trường Tôn Xung đánh chết cũng không chịu về thuyền nhỏ, dù đám hộ vệ quày xuống cầu khẩn cũng không về. Một mình ngồi trong khoang thuyền điều chỉnh nỏ tám trâu, hắn lắp cho nỏ tám trâu mũi tên mang móc ngược, đuôi buộc thừng, đây vốn là thứ dùng săn cá voi. Truyện được copy tại .com
Ai là con mồi tốt nhất, đương nhiên là Địch Nhân Kiệt không làm, lúc ra khỏi nhà sư phụ dặn, ai chết cũng được, mình phải sống trở về nhà lành lặng mới là thượng sách. Xưa nay Địch Nhân Kiệt rất nghe lời sư phụ, nhất là loại chuyện này, lời dạy của sư phụ phải quán triệt nghiêm khắc, một thiên tài đem đi làm con mồi bắt chim ưng, Địch Nhân Kiệt nghĩ thấy không đáng, mình còn có hoài bão vĩ đại chưa thi triển, chẳng may có chuyện đi tìm ai mà khóc?
Không thuyết phục nổi Địch Nhân Kiệt, Trường Tôn Xung phải tự mình làm mồi, mặc áp giáp ngồi trên sàn thuyền, nhìn hoàng hôn buông xuống, mồ hôi đẫm lưng, Cẩu Tử ôm nỏ tám trâu, mắt nhìn bầu trời không chớp.
Địch Nhân Kiệt cẩn thận nấp trong khoang kín trên thuyền nhỏ, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn thuyền đối diện, nó cũng cực kỳ hứng thú với chim ưng lớn, cảnh trí đó đâu phải ai cũng thấy được.
Sau khi mặt trăng lên, bầu trời biến thành màu lam mỹ lệ, vầng trăng tròn treo trên mặt nước phẳng lặng, đội thuyền lặng lẽ đi về phía trước, trừ thi thoảng có vài con cá nhảy khỏi mặt nước thì không có động tĩnh gì, các thuyền phu đều biết đêm nay rất nguy hiểm, cho nên rúc vào khoang thuyền không dám ra.
Trường Tôn Xung lần đầu tiên nổi lên sự bi tráng, từ nhỏ tới lớn mình luôn là đứa con cưng của Trường An, năm tuổi ngâm thơ, tám tuổi làm phú, nếu không có sự xuất hiện của Vân Diệp, nhất định mình là tài tử tài hoa nhất, đôi khi hắn vô cùng ghen ghét Vân Diệp, vì dường như y là đứa con cưng của trời đất, dường như y có mọi thứ trên đời.
Khi hắn không nhìn thấy tiền đồ của mình đâu thì Vân Diệp đi chệch hướng, bỗng nhiên thành kẻ đứng đầu Trường An tam hại, còn mình vẫn là đại tài tử được quân quý tán tụng, còn về Vân Diệp, đó là một tên bại hoại, là sỉ nhục trong giới sỉ tử, là sâu bọ trong người đọc sách.
Chuyện trên đời này lạ ở chỗ đó, thứ sâu hại như Vân Diệp bất kể làm gì hình như hoàng đế đều không giận, hoàng hậu cũng luôn thân thiết với y, chiếu cố y, nếu như không phải Trường Tôn Xung chắc chắn Vân Diệp và hoàng đế không chút quan hệ huyết thống nào thì hắn cho rằng tên này là sản vật của hoàng đế và hoàng hậu trước khi thành thân.
Hoàng hậu là thân cô cô của mình, vì sao lại đối xử với người ngoài như Vân Diệp còn tốt hơn cả đứa cháu ruột này? Cùng công chúa làm chuyện trái lễ pháp, bằng vào cái gì nhi tử của y còn thống trị tám trăm dặm đất phong? Nay công chúa còn danh chính ngôn thuận ở trong nhà y như tỳ thiếp, bằng vào cái gì?
Vân gia và nhà mình cùng phát tài, bằng vào cái gì Vân gia quang minh chính đại mang bạc ra phơi dưới ánh mặt trời? Còn nhà mình phải ngâm nước thuốc dưới ánh nến? Bằng vào cái gì xe đổ trên đường phố, kim tệ lăn lông lốc mà người Trường An đều coi là chuyện cười truyền nhau, đám ngự sự ngôn quan chết sạch rồi à? Vì sao đút tay trong ống tay áo cười mà không ai nghĩ tới đi tìm hoàng đế cáo trạng.
Nghĩ tới đó Trường Tôn Xung chột dạ nhìn quanh, mặt thẹn đỏ bừng, đưa tay che cái má nóng rang, đập đầu lên mạn thuyền mấy cái, hắn thấy mình lúc này rất giống một tên tiểu nhân vô sỉ.
Định đứng dậy liền nghe thấy Cẩu Tử nói nhỏ:
- Tới rồi.
Trường Tôn Xung rùng mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy một con chim ưng cực lớn cứ như từ mặt trăng bay ra, nhào bổ vào hắn như tia chớp, khí áp làm hắn ngạt thở.
Đao ở đầu gối, nhưng Trường Tôn Xung không kịp lấy, chỉ kịp nghiêng người lăn đi, nỏ tám trâu trong tay Cẩu Tử rung lên mãnh liệt, ba mũi tên lóe lên, con chim ưng kêu thảm, bay vọt lên trời, thừng bên cạnh Cẩu Tử kéo lên vùn vụt, chớt mắt đã căng chặt, két môt tiếng, thừng đã thả hết. Cẩu Tử cười cuồng dại, chuẩn bị kéo chim ưng xuống chơi. Trường Tôn Xung vứt đi tâm tư hỗn độn, cùng Cẩu Tử xoay bánh răng, con chim bay không được kêu lên thê thảm, hộ vệ cũng cầm nỏ bắn liên hồi.
Nỏ tựa hồ không có mấy tác dụng với con chim ưng, đôi cánh lớn của nó vỗ tên bay tứ tán, nhìn cảnh nhân ưng đại chiến hấp dân, Địch Nhân Kiệt suýt nữa nhảy lên reo hò, mở vách kín muốn chạy ra chúc mừng nhưng bị Vô Thiệt nhét vào, chỉ nghe thấy một tiếng ứng kêu, gần như ngay bên tai mình, như muốn đâm thủng tai, cảm giác khó chịu đó chui vào tận não.
Lại một con chim ưng lướt qua thuyền nhỏ, nhưng không thèm để ý tới thuyền nhỏ, lao tới thuyền lớn, Địch Nhân Kiệt không ngờ cánh của chim ưng có thể hất văng người ta, móng vuốt tóm lấy một người quắp lên rồi buông ra, nó nhìn thấy đầu người kia rơi xuống đống loạn thạch bên sông.
Con ưng đến sau mổ đứt ba sợi dây thừng chắc chắn, con chim ưng được giải thoát kêu lớn bay đi xa, con ưng còn lại vừa muốn bay lên, khi qua thuyền nhỏ, Vô Thiệt quát lớn, trong tay ném ra một thứ giống như cái chập cheng, vừa vặn chém đứt một chân của con ưng, bộp một cái rơi ngay trước mắt Địch Nhân Kiệt.
Con chim ưng lộn vòng trên không, thiếu chút nữa rơi xuống sông, miễn cưỡng ổn định lại thân hình, loạng choạng bay vào rừng cây đen xì.
Địch Nhân Kiệt cẩn thận thu lại móng ưng, xác nhận mấy lần là không còn nguy hiểm nữa mới từ khoang ngầm bò ra, nó rất lo vừa rồi rơi xuống bãi loạn thạch là Cẩu Tử.