Chương 38: Nghỉ đông
-
Duyên Tới Là Anh
- Đào Ảnh Xước Xước
- 2429 chữ
- 2020-01-31 09:00:30
Editor: Violetin, Bỉ Ngạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nguồn: tamvunguyetlau.com
Edit: Dieptu94 Beta: Vi Vi Nghỉ đông thông thường đều bận rộn hơn những ngày nghỉ khác, trước tết, bận bịu mua bộ đồ mới, mua hàng tết bố trí quét tước, khi tết đến, bận đi tới nhà họ hàng thân thích ăn cơm. Dựa theo ký ức từ trước của Cố Hàm Ninh, thông thường phải qua mồng tám tháng giêng, mọi thứ mới có thể ổn định, cô mới có thể an tĩnh hưởng thụ thời gian nghỉ đông không nhiều lắm này.
Mùng một tháng giêng, Cố Hàm Ninh mặc áo bông màu đỏ rực rỡ, đi giày màu đỏ, quàng khăn quàng cổ và đeo gang tay, đi theo ba mẹ đi đến nhà ông bà nội chúc tết.
Ăn cơm trưa, Cố Hàm Ninh bị chị họ cứng rắn lôi kéo đi dạo phố, lúc tuyết lớn bay tán loạn ngồi lên xe buýt vào nội thành, nhịn không được liền cầm điện thoại, tìm tới số điện thoại của Triệu Thừa Dư
Từ hôm thi xong về nhà tới nay, hai người đã 12 ngày không có gặp mặt.
Trường học của Diêu Tuệ Nhã cũng cho nghỉ đông, dường như ngày nào bà cũng lên lịch sẵn sẽ làm gì, lôi kéo Cố Hàm Ninh mua đồ.
Cố Hàm Ninh cũng quả thật nghĩ phải ở bên ba mẹ thật tốt, thế là, hai người liền chỉ thỉnh thoảng mới nghe được tiếng của nhau.
Tuy rằng mỗi ngày cũng gọi điện thoại gửi tin nhắn, nhưng luôn thấy đáy lòng có chút trống trải.
Trước kia, người gần như nhét đủ thời gian trống, đột nhiên liền không nhìn thấy được, thật là có chút không quen, nhất là bây giờ, trở nên nhàn rỗi, liền cực kỳ nhớ tới.
Cố Hàm Ninh nhịn không được liền gửi tin nhắn cho Triệu Thừa Dư.
Hiện tại mình đi quảng trường Vạn Hối.
Được! Mình tới ngay!
Chỉ chốc lát sau, Triệu Thừa Dư liền gửi tin nhắn tới.
Cố Hàm Ninh lắc đầu bật cười, vội vàng hồi âm lại.
Mình đi dạo phố với chị họ. Cậu đừng tới.
Mìnhchỉ tới gặp cậu một chút. Chúng ta đã thật lâu không gặp mặt.
Câu chữ màu đen, không có độ ấm, nhưng trong đầu Cố Hàm Ninh lại hiện lên khuôn mặt Triệu Thừa Dư, rõ ràng như đang ở trước mắt.
Thôi, dù sao, thật ra, cô cũng rất nhớ cậu.
Cùng chị họ đi dạo một hồi, Cố Hàm Ninh vừa nhìn điện thoại di động vừa có chút nóng vội khó nhịn.
Lúc chị họ lại thử quần áo, Cố Hàm Ninh dứt khoát trực tiếp rời đi.
Chị, em đi cửa hàng sách mua quyển sách, chị đi dạo trước, lát nữa em tới tìm chị!
Cố Hàm Ninh bước nhanh đi ra ngoài, liền cúp điện thoại, cũng không quản người ở đầu bên kia điện thoại oa oa kêu.
Triệu Thừa Dư nói cậu chờ ở trước quán KFC của quảng trường Vạn Hối.
Cố Hàm Ninh đi vài bước, liền bắt đầu chạy chậm.
Tuyết lớn đã chuyển tuyết nhỏ, từng phiến tuyết nho nhỏ bay lơ thơ dính ở trên tóc mái, mang theo chút cảm giác man mát, lại kém với sự ấm áp dưới đáy lòng Cố Hàm Ninh.
Thật xa, Cố Hàm Ninh liền thấy Triệu Thừa Dư mặc áo khoác lông xù, lẳng lặng đứng quay lưng với mình.
Cố Hàm Ninh không kiềm được khóe môi cong lên, chạy nhanh bổ nhào qua, đưa tay ôm lấy eo Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư!
Tiếng nói chôn ở sau lưng có chút mơ hồ, mang theo nồng đậm ý mừng.
Triệu Thừa Dư thật nhanh xoay người, cười kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết rơi trên tóc Cố Hàm Ninh.
Có lạnh không? Thế nào không đội mũ?
Cậu đợi đã lâu rồi đi?
Hai người đồng thời mở miệng, dừng một chút, không nhịn được nhìn nhau nở nụ cười.
Tim đập nhanh, lại ấm áp như đang nằm trong lòng bàn tay đối phương, nhẹ vuốt tê dại pha lẫn ngọt ngào thấm lòng người, khiến người thoải mái!
Triệu Thừa Dư!
Cố Hàm Ninh dựa vào trong lòng Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu cười lại nhẹ giọng gọi.
Cố Hàm Ninh! Năm mới vui vẻ!
Triệu Thừa Dư cúi đầu, nhẹ giọng bật hơi, màu trắng sương mù nhẹ bay lên.
Được rồi, Cố Hàm Ninh nghĩ, cô có loại cảm giác
tiểu biệt thắng tân hôn
, túm lấy vạt áo Triệu Thừa Dư, thật chặt, quyết định không buông tay nữa!
Nhiệt độ ngoài trời dường như chỉ có không độ, Triệu Thừa Dư dắt tay Cố Hàm Ninh, trực tiếp tiến vào KFC.
Tay Triệu Thừa Dư, to mà ấm, nắm tay Cố Hàm Ninh hơi lạnh, ngồi xuống xong, vẫn không buông, kéo một cái tay khác của Cố Hàm Ninh, đặt ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi khí.
Tay thế nào lạnh như vậy? Có phải mặc không đủ không?
Triệu Thừa Dư chuyên chú làm ấm tay Cố Hàm Ninh, giữa trán hơi hơi nhíu lại.
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư đang nói câu mà buổi sáng mẹ mình vừa mới nói, trong lòng ấm áp, chỉ cười lắc đầu.
Đủ rồi! Tay mình lúc nào cũng lạnh. Có cậu ấm là đủ rồi!
Cố Hàm Ninh mím môi cười nói.
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu cười nhìn cô một cái.
Được, nếu không mình liền làm bao tay cho cậu, đợi lát nữa mang theo mình trở về đi thôi!
Loại lời tâm tình này, Triệu Thừa Dư trước kia cũng không nói lưu loát như vậy nha, Cố Hàm Ninh mở to mắt, hì hì cười ra một tiếng.
Được, mình đóng gói mang đi!
Đang nói, điện thoại di động Cố Hàm Ninh liền vang lên, là chị họ.
Là chị họ mình đấy! giục mình trở về!
Sắc mặt Cố Hàm Ninh có chút áy náy.
Lần trước bảo cậu ra ngoài, cậu đã nói cậu bận. Hiện tại lại chỉ có thể gặp mấy phút như vậy sao?
Triệu Thừa Dư ấn đường vừa nhíu, sắc mặt bất mãn.
Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn bốn phía, rất ít người, liền nghiêng thân mình qua, nhẹ nhàng hôn một cái trên môi Triệu Thừa Dư.
Ngoan nha! Mình tìm thời gian nha!
Không đủ!
Triệu Thừa Dư mi tâm nhăn chặt hơn,
mình đi dạo với hai người?
Cố Hàm Ninh đáy lòng khe khẽ thở dài, được rồi, thật ra cô cũng không nỡ, chỉ là, cô còn chưa chính thức nói với ba mẹ, nếu như hiện tại chị họ biết rõ, liền có nghĩa trước khuya hôm nay mọi người trong nhà cũng sẽ nhận được tin tức, năm nay, cô cũng đừng nghĩ yên ổn!
Ngày mai! Ngày mai sau 2 giờ chiều mình sẽ đến tìm cậu! Ngày mai người nhà mình đi đến nhà bác gái cả của mình ăn cơm, nhà bác ở gần nhà cậu, ăn xong, mình đi tìm cậu! Được không?
Triệu Thừa Dư không có mở miệng, nhíu mày do dự.
Hiện tại đều hơn hai giờ, ba người chúng ta đi đến mấy giờ, không bằng, hai người chúng ta một buổi chiều?
Cố Hàm Ninh bỏ thêm mồi câu lần nữa.
Triệu Thừa Dư đáy lòng nhảy dựng, mới đành bất đắt dĩ nói:
thế cũng được, sau hai giờ chiều mai. Mình đi đón cậu, tiểu khu nào?
Tiểu khu Minh Châu.
Triệu Thừa Dư suy nghĩ một chút, quả thật bên cạnh nhà bọn họ, nhưng cách một cái phố, rất gần!
Được! Vậy mình đưa cậu về!
Hai người tay trong tay, đi thẳng đến lầu một trung tâm thương mại, Triệu Thừa Dư còn không buông tay được, nhéo, cầm, sau đó mới mím môi, hơi có chút đáng thương tội nghiệp một mình quay đầu đi.
Cố Hàm Ninh buông tiếng thở dài, cho đến khi bóng dáng Triệu Thừa Dư biến mất ở góc trung tâm thương mại, lúc này mới kéo bước chân có chút mất mát đi tìm chị họ!
Sớm ngày mùng ba tháng giêng, Cố Hàm Ninh mở mắt ra, trước khi kịp mở điện thoại, không đợi cô mặc quần áo tử tế, liền nghe được một tiếng ting tong, có tin nhắn.
Cậu ăn cơm trưa lúc nào thì ăn xong? Mình đến cửa nam hay là cửa bắc đón cậu?
Cố Hàm Ninh hơi sững sờ, lập tức bật cười.
Người này, cũng quá nóng lòng đi?
Bị Triệu Thừa Dư khẽ thúc giục như vậy, trong lòng Cố Hàm Ninh cũng không nhịn được sinh ra một chút vội vàng. Cả buổi sáng cũng hơi không tập trung tư tưởng, luôn nhìn thời gian.
Đã ăn cơm trưa xong, mọi người thích tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, Cố An quốc đã bị bốn người lôi kéo xem bộ phim nổi tiếng của Đài Loan.
Quốc túy thái tinh hoa, Cố Hàm Ninh xem không hiểu, gửi tin nhắn cho Triệu Thừa Dư, liền nói mình hẹn với bạn học, một mình đi trước.
Cố Hàm Ninh chạy chậm theo hướng cửa tiểu khu, vừa mới đi qua, liền thấy Triệu Thừa Dư đứng ở cạnh cửa lớn tiểu khu, như là trông mong ngóng chờ, vừa nhìn thấy Cố Hàm Ninh, liền cười đi nhanh tới.
Hàm Ninh!
Cố Hàm Ninh cười để tay vào trong tay Triệu Thừa Dư, để cậu cầm thật chặt cùng nhau để ở trong túi áo khoác cậu.
Hai người nắm chặt tay, cười nhìn nhau, bước nhanh đi hướng nhà Triệu Thừa Dư.
Thật ra, lời nói hôm mùng một, Cố Hàm Ninh về sau có chút hối hận.
Cô thật không có quyết định nhanh như vậy phải gặp ba mẹ Triệu Thừa Dư nha, hơn nữa còn là chính mình đưa đến cửa. . .
Tuy nói cô dâu xấu cuối cùng vẫn phải gặp bố mẹ chồng, nhưng, không cần thiết sớm như vậy đi?
Chờ cô ngập ngừng ấp úng mong muốn đổi ý, Triệu Thừa Dư lập tức nói mùng ba, cha mẹ cậu không ở nhà, lúc này Cố Hàm Ninh mới không thoải lắm đồng ý.
Triệu Thừa Dư để điện thoại xuống, trong lòng liền suy nghĩ, buổi chiều mùng ba làm thế nào dụ dỗ ba mẹ ra khỏi nhà?
Nhà Triệu Thừa Dư thì ở tiểu khu cách vách, Cố Hàm Ninh trước kia tới nhà bác cả, đã đi qua nhiều lần, chỉ là trước giờ chưa từng tiến vào.
Cái tiểu khu này cũng có gần mười năm, tiểu khu mặc dù có chút cũ, nhưng rất sạch sẽ, cây cối tươi tốt, dù vào đông, cũng mang theo xuân ý.
Nhà Triệu Thừa Dư ở tầng sáu, Cố Hàm Ninh đâm lười, cười khoác tay Triệu Thừa Dư, để cậu từ từ kéo lên.
Dô ta nào, kéo heo con, dô ta nào, kéo heo con! Bà già, mau mau tới, mau tới giúp tôi kéo heo con!
Giọng Triệu Thừa Dư trầm thấp, hát bóp méo ca từ bài hát thiếu nhi, dễ nghe như nhẹ nhàng thấm vào trong lòng Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh chỉ mím môi cười, hơi hơi bĩu môi, liếc mắt nhìn bóng lưng Triệu Thừa Dư.
Đợi đến tầng sáu, Triệu Thừa Dư thả tay, cúi đầu cầm chìa khóa.
Cố Hàm Ninh nhẹ để ở trên lưng Triệu Thừa Dư, đôi tay ôm eo Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư dừng một chút, lúc này mới cười cầm chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra, Triệu Thừa Dư tránh sang một bên, cười đưa tay ra hiệu Cố Hàm Ninh tiến vào.
Cố Hàm Ninh đột nhiên liền có chút căng thẳng, bước vào nhà, đổi giày, nhìn trong nhà quả thật im ắng không có ai, lúc này mới yên tâm bắt đầu đánh giá.
Khụ, ba mẹ mình có việc ra ngoài, sau bữa cơm chiều mới trở về.
Triệu Thừa Dư hơi có chút mất tự nhiên quay đầu, ho nhẹ một tiếng.
Cố Hàm Ninh cười nghiêng liếc cậu một cái, không nói gì.
Căn nhà an tĩnh, yên ắng như vậy, giống như đột nhiên liền dâng lên một luồng không khí ái muội, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập.
Khụ, mình dẫn cậu đi tham quan một chút.
Nhà của Triệu Thừa Dư có ba căn phòng, hai phòng khách, hai nhà tắm, hai căn phòng ngủ một gian thư phòng, phòng Triệu Thừa Dư có phòng vệ sinh, phòng ngủ của cha mẹ cậu có một ban công lớn.
Triệu Thừa Dư trước đưa Cố Hàm Ninh vào xem thư phòng, sau đó thưởng thức cửa gỗ phòng ngủ cha mẹ cậu, vòng một vòng ở trong phòng khách, lúc này mới dẫn tới căn phòng của mình.
Khụ, đây, đây là phòng mình.
Cố Hàm Ninh hơi dừng một chút, lúc này mới nhấc chân vào trong.
To tương đương với phòng ngủ của Cố Hàm Ninh, để một chiếc giường, một bàn học, và một hàng giá sách lớn, hơi hỗn độn, nhưng không hề bẩn thỉu.
Trên giá sách để đầy sách, trên bàn học đặt máy vi tính cùng sách, trong đó một quyển đang mở, dường như vừa mới xem một nửa, trên giường chăn được gấp gọn gàng để ở cuối giường, ở mép giường tùy ý để một chiếc áo khoác mới thay.
Nơi này, là phòng của Triệu Thừa Dư.
Lần đầu tiên tiến vào không gian riêng tư của Triệu Thừa Dư, cảm giác thân mật trước nay chưa có làm tim Cố Hàm Ninh đập nhanh hơn, trên mặt loáng thoáng nóng lên, cúi đầu, nhìn chằm chằm ga trải giường, đột nhiên liền trở nên hơi mất tự nhiên.
Hết chương 38
Thế là bạn Ninh đã vào phòng riêng của bạn Dư rồi, các nàng đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì nào?
Haha, ko bit nên xì poi đoạn nào, thôi thì xì poi 2 câu cực kỳ ‘chong xáng’ nha:
Cậu mơ tưởng nhiều hơn, khát vọng tiếp nhận, khát vọng trả giá! Chính là, cậu không muốn ngăn cản!