Chương 18:
Từ con đường trục giữa làng, một con đường nhỏ cắt ngang dẫn lên một ngôi chùa dưới chân núi. Cả ba đi lên cổng chùa, từ ngoài nhìn vào thấy ngay tượng Phật bà Quan Âm chắn trước đại điện, hai bên là hai gian điện nhỏ, trước mỗi gian là hai ban thờ cô cậu.
Cả ba đến trước tượng bà Quan Âm mà thắp hương. Theo lẽ thường một yêu thú như Cáo con không thể vào chùa mà chỉ có thể đứng ngoài cổng, nhưng với khả năng che mắt của Tùng thì cô ta vẫn có thể đến những nơi thờ tự linh thiêng. Tùng và Hải Phong mỗi người thắp ba nén hương cắm vào bát hương dưới chân tượng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là đại điện, nơi thờ sơn thần, hoàng làng và một số vị thần khác. Mỗi bát hương đều cắm ba nén hương, Tùng sở dĩ cần thắp hương là để xin sơn thần, thành hoàng giúp sức cho cậu.
Xong xuôi cả ba hướng ra cửa sau của chùa để lên núi. Bước ra khỏi cửa, một vị sư cô chắp tay lên tiếng.
-Mô phật, mạng sống chỉ có một, mong thí chủ cẩn thận.
Tùng chỉ chắp tay lại và cúi chào vị sư cô kia rồi quay đi.
Đường lên núi chỉ là một lối mòn, đá muối chen lấn vô cùng khó đi, bước mạnh thì vỡ đá, bước nhẹ thì trượt chân, phải mất 30 phút cả nhóm mới gần lên đến giữa núi, chủ yếu là do Tùng với Hải Phong đi chậm chứ Cáo con bước nhẹ hều.
-
Bố khỉ, cô ta là cái giống gì mà đi nhanh thế
Hải Phong thầm nghĩ khi thấy Cáo con đi lại như đi trên đất bằng, lại không hề tốn sức.
-Tới rồi.
Cáo con chỉ tay về phía trước, hiện hữu nơi đó là một kết cấu khung cửa, rộng tầm hai mét, cao mét rưỡi. Căn hầm chống bom mà lính Pháp xây thời chiến tranh, Hải Phong lia đèn pin soi sáng một vùng trước mắt, nhưng tuyệt nhiên sâu vào bên trong thì không thể, ánh sáng như bị nuốt trọn vậy. Tùng ngay lập tức khai nhãn bước lên trước dò đường, Cáo con ở giữa và Phong bọc hậu.
Với nhãn lực từ phía âm, Tùng nhìn thấy trên những bức tường chi chít những ký tự lạ hoắc, chúng hiện hữu trên cả nóc trần và đôi khi là cả dưới đất. Cứ vài mét lại là những đường ngang ngõ dọc cắt ngang đường thẳng cả ba đi. Cũng may là Cáo con đã từng có thời gian ở đây nên không lo về vấn đề lạc đường.
Bỗng từ đằng xa một tia sáng lóe lên mang màu sắc kỳ dị, cả ba tới gần để xem, trước mặt họ là những chiếc sọ người được treo trên tường, dàn trải đều đường đi phía trước, từ bên trong tỏa ra thứ ánh sáng tím nhạt đầy ma mị. Một tiếng nói the thé vang lên.
-Hi hi, Các ngươi cũng khá đấy, ta nhớ lần trước có kẻ cũng dũng cảm xông vào đây để điều tra, nhưng cuối cùng cũng chết khô trong này.
Căn hầm gây vọng tiếng nên cả đám không thể xác định được tiếng nói phát ra từ đâu. Tùng cố gắng vận dụng nhãn lực của mình.
-Tiến về phía trước đi, âm khí phát ra ở đó là mạnh nhất.
-Vậy xem ra ta đến đúng nơi rồi nhỉ.
Hải Phong liền rút ra cây sáo thép mà ráp thành cây đoản thương. Lúc này Cáo con mới lộ ra điểm nguy hiểm của mình, cô ta xoay chiếc nhẩn trên tay, ngay lập tức từ đằng sau xuất hiện bốn cái đuôi trắng muốt, từng ngón tay mọc ra những chiếc móng vuốt sắc như dao cạo, trên đầu đôi tai cáo đung đưa theo nhịp chân Cáo con. Tùng cũng đốt cháy ba lá bùa, triệu ra ba tên âm binh đi trước mình.
Hết quãng đường treo đầy đầu lâu là một căn phòng cực kỳ rộng rãi khác hẳn vẻ chật trội ngoài kia, giữa căn phòng là bốn thân ảnh đứng đó như chờ nhóm của Tùng, cậu nhận ra ngay hai tên béo lùn và gã cao kều hút thuốc hôm trước, nhưng lần này bên cạnh có thêm hai gã, một tên xương xẩu như suy dinh dưỡng, một tên mà nếu không có ánh sáng từ những bức tường thì cậu chắc chắn sẽ tưởng gã là bức tượng, hắn trắng đến mắc bất thường, lại còn mặc đồ trắng khiến hắn càng giống tượng nghệ thuật đương đại.
-Chà, ở đây cũng đông vui phết đấy nhỉ, ngoài hai thằng hôm trước giờ còn có thêm hai thằng nữa à. Cũng được, tao không ngại chơi some đâu.
Dứt lời Hải Phong liền cảm thấy một luồng gió phảng phất, ngay lập tức gã nhún người về sau né tránh, vài sợi tóc mái đứt lìa bay trong gió. Tùng cũng lập tức rút dao găm ra thủ thế, đằng trước ba tên âm binh liền bị một bóng đen bay lướt qua, trên cơ thể để lại ba vết cào, chúng cũng dần tan biến sau khi nhận đòn đó.
-Đậu xanh, nhanh vãi, thế này chơi bằng niềm tin à?
Hải Phong thấy rõ tên xương xẩu vừa mới đứng về vị trí cũ, chắc chắn là hắn tung đòn vừa nãy, nhưng với tốc độ này thì chẳng ai có thể theo kịp hắn cả. Ngay lập tức Cáo con lao lên phía trước nhắm thẳng gã xương xẩu mà lao tới, những chiếc móng cùng những cái đuôi đâm thẳng về phía gã, dồn sức tấn công nhưng Cáo con bị chặn lại bởi một lớp kết giới, tuy không có phản ứng đánh bật nhưng độ vững chắc thì đến kết giới do Tùng tạo ra cũng chịu thua. Tàng Kinh ngay lập tức phản ứng, gã lật trang ba trang sách bên hông ra, từ bên trong lao ra cơ số xúc tu lao về phía Cáo con.
Phập
Tiếng động cất lên cùng những cái xúc tu rơi vãi tứ tung bên cạnh, cây đoản thương găm ngay vào cái vòi gần với gã lùn nhất, ngay sau đó Hải Phong xuất hiện cùng với cây trường thương trên tay. Gã cúi thấp người chuẩn bị cho một phát đâm chí tử vào bụng Tàng Kinh, nhưng tên lùn đã kịp giở trang sách thứ bảy. Phát đâm của Hải Phong không trượt, nhưng nó đã bị chặn lại bởi một lớp giáp. Cậu ta nhảy về sau giữ khoảng cách khi đã không thể dứt điểm tên lùn trong một đòn. Bên cạnh Cáo con vẫn điên cuồng dùng những cái đuôi và móng tấn công liên tục vào kết giới.
-Sao vậy, chưa chịu động thủ sao? - Đán Thành lên tiếng hỏi Tùng. – Chả phải lần trước ngươi đã làm bọn ta phải rút lui sao.
Tùng không nói, chỉ lặng lặng thủ thế nhìn Lục Thanh.
-À, vì gã da trắng đúng không này đúng không? Thôi được rồi, để ta nói rõ ra để ngươi và hắn cùng biết nhé. Này Lục Thanh, giờ ta tuyên bố thoát ly khỏi tổ chức, giờ chính thức ta là người ngoài cuộc. Ok nhé.
Chất giọng khàn khàn đặc trưng của khói thuốc, Lục Thanh và Tùng chợn mắt ngạc nhiên.
-Mày nói gì Đán Thành? Mày muốn rời tổ chức?
-Ờ, với khả năng hiện tại thì tao không đủ khả năng giải quyết thằng ôn trước mặt, vì vậy để bảo đảm tự do tao sẽ rút lui.
-Cái đé…? Mà thôi, chắc mày cũng biết luật rồi nhỉ?
Dứt câu Lục Thanh liền quay người táng một cước nhắm vào Đán Thành. Nhưng xui là gã đã biến đi từ lâu để lại làn khói dạt sang hai bên.
-Thằng hèn, mà thôi, mình tao cũng đủ giải quyết đám này rồi.
Gã liền lao đến mà tung một đấm vào ngực Tùng, nhanh đến nỗi cậu ta không thể nhận ra là hắn đã áp sát. Tùng bị đánh văng về phía sau, máu từ ruột xổ lên trào ra đằng miệng.
-Thằng oắt như mày thì làm gì được tao nào, thằng khói thuốc chỉ được cái nói mồm.
-Vậy ra chuyên môn của mày chỉ là tốc độ và đánh quyền thôi nhỉ, thế thì tiếc cho mày quá, có lẽ tao nên mạnh tay hơn chút.
Tùng lau vết máu trên miệng, từ trên trán trở xuống đến dưới cằm, cậu vẽ những ký tự trong đó có cả vài chữ hán cổ. Tùng liền chập hai tay lại niệm chú, những vết máu ngay lập tức bốc hơi hết, hai tay liền xuất hiện hình xăm một người đàn ông đứng trên vách đá.
-Tản Viên Sơn Thánh ta đây, để xem mày có gì nào, thằng oắt con.
Truyện Hay Tùy Người Đọc , Tiên Đạo Vốn Độc Hành Tu La Thiên Đế
!! Viết Chơi Cho Người Người Đọc ,