Chương 20:
Cảnh tưởng quá sức bất ngờ, nắm đấm của Sơn Thánh hoàn toàn bị gã ta vô hiệu chỉ bằng hai ngón tay. Từ trong tâm thức, Tùng cũng không tránh khỏi kích động, đối thủ quá mạnh, Cáo con với Hải Phong cũng không hơn gì Tùng.
-Không thể nào, ngươi… yêu quái phương nào? Mau xưng danh?
-Hả? Chẳng phải từ nãy ta đã nói rồi sao? Ngươi không nghe thấy à? Vậy để ta nói lại nhé.
Dứt lời gã liền táng nguyên cú đấm vào tai Sơn Thánh, ngay lập tức từ trên vách tường xuất hiện lỗ thủng xuyên núi thông ra ngoài, còn Thánh Tản thì biến mất.
-Ta là Al’alaya nhé. Ủa, đi đâu rồi. Chết, ta đánh mạnh quá ngươi bị văng ra ngoài rồi.
Hắn từ từ bước theo lỗ thủng để đi ra ngoài, từ trên cao hắn nhìn thấy rõ Sơn Thánh đã bị đánh văng xuống một cánh đồng dưới núi, toàn thân lấm lem bụi đất.
Cáo con cùng Hải Phong cũng phải kinh sợ trước sức mạnh đó, chỉ một đấm đã đủ để xuyên thủng lòng quả núi, đánh văng một vị Thánh dễ như chơi với trẻ con. Phải may mắn lắm hắn mới không để ý đến hai người.
-Bố khỉ, sao tự dưng xuất hiện một tên quái thú đến vậy? Chết tiệt, mau xuống xem Tùng thế nào, NHANH.
Cáo con nghe tiếng dục của Hải Phong cũng nhanh chóng di chuyển xuống núi. Cả hai chạy thục mạng không quan tâm địa hình, Hải Phong suýt ngã lộn cổ mấy lần, may có Cáo con đỡ.
Lúc này Sơn Thánh đang chống đầu gối mà đứng dậy, trước mặt Al’alaya đã đứng đó từ lúc nào, hắn vừa đi vừa mỉm cười.
-Nói thật đây cũng chả phải chân thân của ta, để xuất hiện ở thế giới này ta cần nó, nhưng cũng vì thế mà sức mạnh của ta bị giới hạn một cách thảm hại. Không ngờ có ngày một vị thần tối cao như ta cũng phải sự dụng đến thứ gọi là
võ thuật
hạ đẳng này của con người.
Vừa dứt câu hắn đã nhảy lên mà bổ một gót chân vào đầu Thánh Tản, tuy đỡ được nhưng cơ thể ngài bị lún xuống đất quá nửa. Ngay khi đáp một chân xuống, Al’alaya lại bồi thêm một cú tạt ngang vào vai khiến Thánh Tản bị bật khỏi mặt đất mà văng ra xa. Ở trong tâm thức, Tùng biết rõ cơ thể mình chỉ đang được cường hóa nhờ Sơn Thánh chứ không hề được hồi phục lại như lần Sóc Thiên Vương nhập. Cậu cảm nhận rõ rệt tay phải cậu đã gãy, với tình trạng này thì lát nữa thôi Thánh cũng xuất và cậu sẽ bị nghiền nát bởi sinh vật kia.
-Dù cơ thể này vốn cũng chỉ là của một kẻ ngu si nhưng kẻ đó cũng đã có sức mạnh gần ngang hàng với ta nên cũng coi như là có thể dùng được. Còn cơ thể của ngươi? Đó cũng chỉ là phàm nhân, liệu sau vài đòn nữa ngươi có chắc là nó sẽ lành lặn chứ?
-
Thằng cha này tinh thế, vụ này cầm chắc vé xuống Hoàng Tuyền rồi
.
Cố đứng dậy, với cơ thể của phàm nhân thì dù có muốn nhưng cũng không thể sử dụng được những phần sức mạnh còn lại của thánh, nói cách khác Sơn Thánh đang phải chiến đấu với 1/10 sức mạnh gốc.
-Có thể mày có cái xác hoàn hảo đấy, nhưng liệu khi không có nó thì mày sẽ ra sao nhỉ.
Ngay lập tức Sơn Thánh hướng tay trái về phía hắn, một cỗ ma lực khủng khiếp từ lòng đất trào lên bao quanh gã. Al’alaya ngây người, bất chợt gã nhận ra điều gì đó, lập tức hắn cố gắng dùng những cái bóng quanh mình đánh tan luồng ma lực này nhưng vô dụng. Từ xa, Cáo con cùng với ba ông già đứng ở mỗi phía lấy Al’alaya làm trung tâm tạo nên một hình vuông, từ dưới chân mỗi người hiện ra một trận đồ ma pháp, những tia sáng dần liên kết với nhau mở rộng trận đồ.
-Thưa Sơn Thánh, Thổ Công, Chúa Đất, Sơn Thần có mặt…
Ba ông già đồng thanh nói, từ trận đồ dưới chân ba lão già và Cáo con phóng to đến mức bao trùm lấy cả vị trí của Al’alaya. Ma lực từ cả bốn người phát ra khiến không gian như bị cách ly, mây mù kéo đến giăng đầy trời.
-Thế nào hả thằng kia? Cố gắng mà dãy nữa đi, rồi mày cũng sẽ trở về nơi mày xuất phát thôi.
Từ trên một ngọn cây gần đó, Hải Phong đang niệm chú, gã chắp tay ở giữa là con hình nhân màu đỏ đang liên tục phát tiết ma lực. Sau vài phút, gã mở trừng mắt, con hình nhân đã hóa thành tro do áp lực vận chuyển ma lực quá lớn, gã mở tay ra, từ giữa hai tay xuất hiện bốn cây đoản thương. Lập tức số thương đó phóng lên trời và hạ xuống, găm ngay xung quanh Al’alaya, từ bốn cây thương xuất hiện một trận đồ nữa lấy gã Thần làm tâm.
Như đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn gầm lên.
-Ra vậy, tận dụng long mạch để khóa chân ta, dùng tứ tượng thâu hồn để làm yếu liên kết giữa thể xác và linh hồn ta. Để ta đoán nhé, mấy cái cọc này là để phá hủy xác cảu ta đúng không? HẢ TÊN HẠ ĐẲNG?
Hắn cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi trận đồ nhưng không thể, với sức mạnh, hắn cố gắng biến hóa muôn hình vạn trạng, nhưng không có hình dạng nào giúp hắn cả, với thể xác bị giới hạn này thì không bao giờ.
-Tao cũng chịu, tao chỉ làm theo những gì
cậu ta
bảo thôi. Nhưng mày hơi khinh thường tao rồi đấy.
-Chết tiệt, ngươi nghĩ chỉ có thế là ta sẽ chết ư? Còn lâu, ta vẫn sẽ tồn tại thôi, rồi ta sẽ quay lại trả thù thôi, tên kiêu ngạo.
-Rồi rồi. Thằng nào phụ trách việc kết liễu hắn thì làm nhanh lên, ta sắp kiệt sức rồi.
Ông ta lớn tiếng. Từ ngọn cây, Hải Phong đang vào thế phi thương, tay trái gã hiện lên một ký tự, phía trước mũi giáo xuất hiện ba vòng tròn, mỗi vòng lại nhỏ hơn về phía trước.
-Ông cũng khó chịu quá đấy, Thánh à.
Dứt lời cậu ta cũng phóng cây thương đi, mũi thương xuyên qua ba vòng tròn thì lập tức một lực đạo vô hình như tiếp sức cho cây thương bay đi. Với vận tốc không tưởng, cây trường thương để lại đằng sau là một vệt sáng dài màu đỏ.
Gã Thần như cảm thấy sát khí phía sau, hắn quay lại mở to mắt, in vào đồng tử hắn là hình ảnh cây thương đang lao đến. Mũi thương đâm thẳng vào đầu gã, xoáy mạnh đến mức khoảng đất phía sau bị dạt mất một mảng.
-LŨ HẠ ĐẲNG… TA S…
RẦMMM
Tiếng nổ vang lên kéo theo số
đậu sốt cà chua
văng tung tóe. Thể xác gã đổ rầm về phía trước, bên trong một làn khói đen bay ra, chưa kịp bay đi nó đã tan biến cùng với cơ thể của tên thần điên khùng đó.
Sau sự ra đi của Al’alaya thì Sơn Thánh cũng xuất hồn ra khỏi Tùng, lập tức cậu ta đổ gục xuống nền đất, Cáo con liền chạy lại đỡ cậu dậy.
-Cảm ơn ba vị nhiều, khống có ba vị chắc hôm nay tôi chết rồi.
Tùng hướng về ba lão già mà nói, đáp lại cũng chỉ là cái gật đầu rồi cả ba đều biến mất. Hải Phong cũng nhanh chóng trèo xuống cây mà gọi cho người của Cục quản lý đến xử lý đống tạp nham mà nhóm gã tạo ra.
-Chà, không ngờ may vừa xuống đến chân núi thì gặp ba lão già đó, vừa đúng lúc cậu cũng hiểu ý mà phối hợp. Này, làm thế nào mà cậu biết tôi sẽ ra tay hay vậy?
-Có gì đâu, tôi chỉ nhìn thấy Cáo con và ba lão đó xung quanh là tôi hành động theo bản năng thôi à.
-Vậy à. Cũng may ghê, giờ thì vào viện chứ hả?
Gã nhìn cái tay sưng phù của Tùng mà cười khành khạch. Tùng cũng chả buồn chửi gã, vì lẽ hiện giờ cậu không thể trực tiếp đi kiểm tra những kẻ đã chết trong căn hầm đó, nếu đợi người của Cục thì phải mất đến nửa tháng là ít mới có kết quả, giờ cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ này ngay mà về nhà để vênh mặt lên với đám trưởng chi.
Hiện tại thì cơ số xe nhân viên của Cục phong tỏa khu vực này làm náo loạn cả một vùng. Những nhân viên khám xét hiện trường chụp ảnh nhay nhoáy. Bên trong căn hầm nơi Cáo con đã xé xác gã xương xẩu ra.
-Trời má, sinh vật nào thế này, mỗi chỗ một mảnh.
Một tên nhân viên kêu lên.
-Gì đây, này qua đây xem cái gì này?
-Hả gì cơ?
-Cái này…? Nhìn cứ như răng nanh ấy nhỉ? Răng thú à?
-Hâm à, cái sọ người lù lù đây, thú thù gì. Đây là răng người.
-Răng người éo gì to dài nhọn thế này? Như răng cương thi ấy.
-Thôi, cho vào túi, về xét nghiệm mới biết được. Nhanh lên đi, trong này lạnh thấy mả tổ tiên.
Tại một căn biệt thự nào đó ở Châu Âu.
Một cô gái tầm 13, 14 tuổi với váy đầm cổ điển đang ngồi đọc sách.
-Thưa Tiểu Thư, đã có tin từ Cục rồi ạ.
-Tin gì?
-Một kẻ được xác nhận là có những đặc điểm giống với mô tả đã xuất hiện ở một quốc gia Châu Á.
-Hửm. Chỉ thế thôi à?
-Dạ, các gián điệp chỉ có thể tìm được thế thôi ạ, cơ quan phản gián nơi đó quá tốt.
-Thôi được, ít ra thì hắn là kẻ thân cận nhất với chị ta, có lẽ cũng nên ra ngoài. Để ta xem chị ta định giở trò gì? Chuẩn bị đi.
-Dạ
Truyện Hay Tùy Người Đọc , Tiên Đạo Vốn Độc Hành Tu La Thiên Đế
!! Viết Chơi Cho Người Người Đọc ,