Chương 8.2


Số từ: 5793
Dịch: Hàn Vũ Phi
Nguồn typer: DĐ Lê Quý Đôn
"Ông Tô, xin ông đấy, ông thay đồ đi có được không?" Chân Ý mặc bộ đồng phục y tá tình nguyện, ôm bộ quần áo sạch sẽ đuổi theo một ông lão lôi thôi. Hôm nay nhiệm vụ của cô là thay quần áo sạch cho hai mươi cụ già ở Khu I Viện điều dưỡng, nhưng người đầu tiên đã làm cô mất hơn nửa tiếng.
Ngôn Cách vừa đi vừa xem bệnh án, vòng qua hành lang, bất giác ngẩng đầu lên, trông thấy cô y tá nhỏ Chân Ý gần như sụp đổ, eo cong như cái cây non bị xoay vần bởi cơn cuồng phong đuổi theo một ông lão bẩn thỉu khóc lóc van xin: "Ông ơi... con xin ông đấy, thay quần áo đi mà, người ông bốc mùi cả rồi!"
Ông cụ hừng hực tiến về phía trước: "Ai nói thế, tôi là ngô nướng thơm ngào ngạt!"
Chân Ý thiếu điều cuộn người lại co quắp dưới đất: "Ông à, cầu xin ông đấy, ông thay đồ đi, con múa cho ông xem nhé?"
"Không. Chim cánh cụt múa xấu òm!" Ông cụ dẩu môi, đôi chân ngắn già nua cứ thế chạy thình thịch.
Trong mắt ông, cô thế mà lại là chim cánh cụt ư? Chim cánh cụt không có màu sắc gì đấy ư? Chân Ý lắc đầu ngửa mặt lên trời nguýt dài, giữa chừng thì nhìn thấy Ngôn Cách mặc bộ đồ trắng tinh, thân hình cao lớn, nghiêng người đứng trên hành lang, trong tay còn cầm cặp bệnh án, vẻ mặt khó hiểu. Sao cô toàn để anh thấy mấy chuyện mất mặt thế nhỉ? Chân Ý vội vàng điều chỉnh nét mặt làm trò của mình, dịu dàng khom lưng: "Chào buổi sáng, bác sĩ Ngôn."
Tiểu Kha đi theo sau Ngôn Cách, cảm thán trong lòng: Sư mẫu đáng yêu quá.
Ngôn Cách hỏi: "Không chịu thay đồ à?"
"Ừ."
Chân Ý vội vàng gật đầu, nhìn chằm chằm Ngôn Cách với vẻ van nài, phát âm bằng khẩu hình: Giúp chút đi.
Ngôn Cách xoay người đi đến trước mặt ông cụ kia, ôn hòa nói: "Sao ông không phối hợp với y tá vậy? Công việc của cô ấy cũng rất vất vả."
Chân Ý sửng sốt, có phần ngượng ngùng. Ông cụ chu miệng, chắp tay ra sau lưng: "Tôi không muốn thay đồ. Hừ!"
Ngôn Cách nói: "Nhưng thay đồ mới sẽ được các bà ái mộ."
Đôi mắt của ông cụ lập tức bừng sáng: "Thật à?"
Chân Ý:"..."
Ngôn Cách đi ngang qua, gõ nhẹ bệnh án lên vai cô, giọng nói lành lạnh: "Nhớ múa cho anh xem."
"..." Chân Ý lảo đảo trong gió, cô không nghe nhầm đấy chứ?
Tiểu Kha theo sau, chợt nhớ tới khi nãy làm việc, Ngôn Cách có nói: "Cậu lại đây đo hàm lượng hoóc môn chỗ này... Đúng rồi, một người đàn ông gọi một cô gái là "tiểu sư muội" trong trường hợp nào vậy?"
Tiểu Kha không hiểu.
Đến chiều, Chân Ý mới thay xong quần áo cho tất cả các cụ, ôm quần áo bẩn tới phòng giặt, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Trên đường đến phòng thay đồ, cô đi ngang qua một căn phòng kính, bên trong có một người mặc đồ trắng đang ngồi. Cô nhớ rằng gã tên Lệ Hữu. Nhớ lại lần gặp mặt trước đó, bước chân cô đột nhiên chậm lại. Vừa ngẩng đầu lên, trái tim cô bỗng giật thót. Không biết gã đã quay lại từ lúc nào, nhìn cô chăm chú, mày rậm mắt sáng, ánh mắt thẳng băng mà sâu thẳm, hệt như một cái giếng. Chân Ý bất giác cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng không sao giải thích được, có lẽ bẩm sinh gã đã có sức cuốn hút chí mạng như thế. Lần này cô vẫn không tránh được, ma xui quỷ khiến tiến đến gần gã.
Cô đứng lại ngoài cánh cửa kính và song sắt, tuy dè dặt nhưng lại tò mò nhìn gã. Nhìn nhau vài giây, gã nở nụ cười ấm áp: "Cô gái, cô có cô đơn không?" Qua lớp kính, âm thanh không chân thật đến kỳ lạ.
Chân Ý suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
"Nói dối." Gã khoan dung trách cứ, "Lúc cô lẻ loi không chốn nương tựa, không có ai ở bên cạnh và cũng không ai có thể cho cô gửi gắm niềm tin."
Chân Ý không trả lời, Lệ Hữu giơ tay lên, đưa về phía cô: "Hãy tin tôi, hãy để tôi lắng nghe nỗi phiền muộn trong cô." Gã đặt tay lên tâm kính, mười ngón tay thon dài, lòng bàn tay trắng nhách.
Chân Ý cau mày, khẽ nói: "Ý anh nói là lắng nghe tinh thần à?"
"Thông minh." Nụ cười của gã tươi hơn.
"Tôi không cần." Chân Ý nói, "Tôi không tin thứ nay."
Lệ Hữu không để tâm, bĩu môi nói: "Cô giải thích thế nào về chuyện tôi biết mọi việc trong ký ức của có, nhất là những thứ khiến cô tổn thương đó?"
Sắc mặt Chân Ý hơi cứng lại, cố chấp lắc đầu: "Tôi không bị tổn thương."
"Nhưng tôi thấy ký ức của cô rất đau khổ." Ngón tay gã chậm rãi nắm chặt trên tấm kính, như thế nắm lấy khuôn mặt trắng ngần của cô, "Nói yêu em đi, lừa em cũng được. Nhưng anh ta thậm chí còn không muốn lừa cô."
"Sao anh biết những chuyện này?"
"Ngôn Cách nói cho tôi biết."
"Không thể nào." Cô nổi giận.

Trong một khoảnh khắc, cô thật sự đã nghi ngờ anh ta, giận anh ta nói chuyện này cho người khác biết để bêu rếu cô."
"Không có!"
"Chân Ý, tôi biết cô đang nghĩ gì trong đầu."
Sao gã lại biết tên cô? Chân Ý lùi lại một bước, bắt đầu cảnh giác.
Lệ Hữu cười dịu dàng, cùng với khuôn mặt tuyệt đẹp của gã, thoạt nhìn vô hại với đời như vậy, nhưng mỗi lời gã nói ra lại khiến người ta tò mò: "Nói chuyện khác đi, trò chuyện với tôi một chút nhé, tôi buồn lắm."
"Nói gì?"
"Tôi cho rằng thể xác là vật dẫn của tinh thần, mà tinh thần độc lập với suy nghĩ, cô có đồng ý với quan điểm của tôi không?"
Chân Ý gật đầu.
"Cô biết nguyên lý cộng hưởng trong vật lý không?"
Chân Ý biết, hồi trung học Ngôn Cách đã nói cho cô biết:"Hai vật thể có cùng tần số dao động, khi một vật thể dao động sẽ khiến vật thể kia dao dộng theo. Tương tự, đối với một vật chất có thể biến đổi tần số dao động, khi tần số của nó tiến gần tần số dao động của một vật chất khác, sẽ tạo nên cộng hưởng."
Lệ Hữu mỉm cười: "Sóng điện tư duy của con người là vật chất như vậy đấy, khi tẩn số giống nhau có thể cộng hưởng. Như con người có thể tìm được cộng hưởng từ những tác phẩm âm nhạc, sách vở, phim ảnh... Tác phẩm có thể tạo nên cộng hưởng sẽ khác nhau ở mỗi cá thể. Nói vậy không khó hiểu chứ?"
"Không khó." Ngược lại, cô hoàn toàn bị lý luận kỳ lạ của gã hấp dẫn.
"Nếu tôi nói, tác phẩm tôi tạo ra có thể sinh cộng hưởng với cô, thật ra là bởi vì suy nghĩ của chúng ta có tần số tương đồng ở một điếm nào đó."
Chân Ý: "Những thứ đó có liên quan gì đến việc anh biết ký ức của tôi?"
"Tôi nói rồi, tần số sóng điện của tư duy con người thay đổi không ngừng, nên bình thường thứ có thể cộng hưởng giữa con người và con người chỉ là một điểm, nhiều nhất là một đường thẳng, rất hiếm khi xuất hiện một mặt phẳng. Nhưng..." Lệ Hữu nhìn thẳng vào cô, gã biết cô đang hết sức chăm chú lắng nghe, "Khi tần số tư duy của hai người đồng bộ mọi lúc thì chúng có thể luôn luôn cộng hưởng. Kiểu cộng hưởng này là lập thể, bốn chiều. Ngoài tình cảm, âm thanh, còn có hình ảnh. Ví dụ như khi trông thấy một người xa lạ, cô sẽ cảm thấy hình như đã từng quen biết, dường như có thể nhìn thấy quá khứ và cuộc sông của anh ta. Rất nhiều người có trải nghiệm này. Nó được quyết định bởi độ tương đồng của tần sô'."
Cô hoàn toàn kinh ngạc.
"Chân Ý, tôi hiểu tâm trạng của cô hơn bất kỳ ai khác." Ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt gã, như mặt hồ mê hoặc tĩnh lặng, bất giác cô không thể rời mắt đi.
"Đưa tay qua đây." Giọng gã êm dịu như thôi miên, ngón tay thon dài tuyệt đẹp đặt lên tấm kính, "Lại đây, cảm nhận một chút, chẳng lẽ cô không muốn thử một lần?"
"Thử cái gì?"
"Thử nhìn vào quá khứ của tôi."
Chạm tay cách tấm kính là có thể nhìn thấy thứ gã nói sao? Ngón tay Chân Ý chuyển động, hơi sợ hãi, lúc này có người gọi cô: "Y tá Chân."
Quay đầu lại, là y tá Tiểu Lan chịu trách nhiệm quản lý nhân viên tình nguyện.
"Tôi đi trước đây."
Chân Ý bỏ chạy trối chết, chạy được mấy bước lại quay đầu nhìn, Lệ Hữu đứng trong căn phòng kính, ánh mặt trời bao phủ bộ đồ trắng của gã, toát lên vẻ hư ảo. Gã nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, chậm rãi nói: "Nhảy xuống đi."
Chân Ý đi tới, y tá Tiểu Lan hỏi: "Cô không nói chuyện với anh ta đấy chứ?"
"Không."
Trong viện quy định không được nói chuyện vói gã, nguyên nhân rất tào lao: Gã là phần tử tà giáo. Chân Ý không hỏi nhiều, nói cho cùng ở những nơi chú trọng quy chế thì người tò mò đều không được chào đón. Chi bằng đi hỏi Ngôn Cách. Cô thay đồng phục y tá tình nguyện, đến viện nghiên cứu.
Chân Ý thò đầu nhìn vào phòng làm việc, Ngôn Cách đứng trước bàn thí nghiệm, quay lưng về phía cô, cúi đầu làm gì dó. vẫn chiếc áo blouse trắng, vẫn đẹp như vậy, dáng người cao gầy, cô nhìn biết bao lần cũng không thấy chán. Thật muốn có thể nhảy phắt lên ôm lấy cổ anh không buông tay như hồi niên thiếu.
Cô gõ cửa "cộc cộc". Anh không đáp lại. Cô vốn hiểu rõ thói quen của anh, nhẹ bước đi vào.
"Tại sao mọi người lại bảo người tên Lệ Hữu kia thuộc tà giáo?"
Ngôn Cách ngẩng đầu lên: "Em đã nói chuyện với anh ta." Giọng khẳng định.
Chân Ý thấy anh nghiêm túc thì vội nói: "Không. Chỉ là người trong bệnh viện luôn nói không nên đến gần anh ta, nhưng lần trước anh có trò chuyện với anh ta nên em thấy hơi tò mò."
Ngôn Cách cúi đầu, không trả lòi câu hỏi của cô. Chân Ý không bỏ cuộc, chạy tới đối diện anh, nhảy phốc ngồi lên bàn: "Sao anh ta lại bị giam trong bệnh viện thế?"
"Biết bác sĩ khoa tâm thần điều trị bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng và phân liệt thế nào không?" Ngôn Cách nói, "Thuốc men, vật lý, tự nhiên, thôi miên, liệu pháp tâm lý. Nhưng trên thế giới này, có một bộ phận bác sĩ làm điều ngược lại."
"Ngược lại ý là..."
"Họ sử dụng thuốc men và các liệu pháp để làm cho người khỏe mạnh hoặc người bệnh nhẹ mắc bệnh."

Họ làm được sao?

"Tại sao không thể? Y học càng phát triển, chúng ta càng nghiên cứu thấu đáo bệnh lý và cách điều trị chứng bệnh nào đó thì lực tác động và sự hủy hoại theo hướng ngược lại càng có khả năng nảy sinh."
"Thật là nguy hiểm. Nhưng chắc hẳn anh ta không thể tự mình hoàn thành việc này phải không?"
"Ừ. Anh ta là thành viên của Hiệp hội điều trị bệnh hoạt động bí mật xuyên quốc gia, cảnh sát chỉ bắt được mỗi anh ta."
Nghe có vẻ rất cơ mật, Chân Ý không nhiều lời, quay lại nhỏ giọng nói: "Nghe Tư Côi nói, Thích Hành Viễn và Thôi Phỉ sẽ bị tù chung thân."
"ừ."
"Ngôn Cách?"
"Hả?"
"Thích Hồng Đậu lớn lên sẽ trở thành thế nào?"
"Tội phạm giết người liên hoàn tàn nhẫn."
"Trong trường hợp không điều trị à?"
Ngôn Cách ngước mắt lên khỏi cuốn sổ ghi chép: "Nói thật, dù được điều trị cũng rất khó duy trì đến cùng, phải có người khuyên bảo mọi lúc. Nếu lơi lỏng một chút, họ cũng rất dễ bị kích động."
Chân Ý: "Em vốn tưởng không thể chữa khỏi bệnh tâm thần, sau khi đến đây phát hiện thật ra có thể hồi phục; nhưng sau chuyện Thích Hồng Đậu, em lại nhận thấy còn cần phải phân chia chủng loại. Có loại có thể chữa khỏi, có vài loại chỉ có thể khống chế và xoa dịu, không có khả năng trị tận gốc phải không?"
Ngón tay Ngôn Cách dừng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, không tỏ thái độ: "ừ, đúng là hiện giờ có vài loại bệnh không thể trị tận gốc. Có thể gọi chúng là ung thư trong tâm thần."
"Thật đáng thương." Chân Ý than thở.
Ngôn Cách hơi mím môi: "Hơi đáng thương."
"Em nói bác sĩ thật đáng thương."
Ngôn Cách sửng sốt.
Chân Ý giải thích: "Những người bị ung thư thể xác ít ra còn có ý thức đấu tranh tự cứu bản thân. Nhưng người bị ung thư tâm thần chỉ có thể dựa dẫm vào sức lực của một mình bác sĩ, muốn không tái phát cần có bác sĩ trông nom cả đời, từng li từng tí. Lơi lỏng một chút là bệnh nhân sẽ tái phát, bao nhiêu công sức của anh ta sẽ đổ sông đổ biển cả. Anh nói xem, có phải bác sĩ rất đáng thương không?"
Ngôn Cách lặng thinh.
"Ngôn Cách, có bác sĩ nào vừa kiên nhẫn lại rộng lượng đến thế không?"
Đôi mắt anh trở nên ôn hòa: "Phải xem bệnh nhân là ai đã."
"Hả?" Chân Ý không hiểu. Đang định hỏi thì chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy, là cuộc gọi của Tư Côi: Thôi Phỉ nhảy lầu tự tử ở trại tạm giam.
Khi Chân Ý và Ngôn Cách chạy tới bệnh viện, hộ lý đang đẩy cáng, dưới tấm vải trắng là hình người, bác gái gục bên trên khóc lóc thống thiết: "Con tôi, con tôi!"
Thích Cần Cần lạnh lùng nắm tay Hồng Đậu đứng một bên; Hồng Đậu không khóc cũng không làm loạn, đờ dẫn nhìn chằm chằm vào tấm vải trắng, không nói một lời. Chân Ý ngơ ngẩn đứng ở hành lang, đầu óc trống rỗng. Chị họ Thôi Phỉ chết rồi ư? Đúng, hai chị em họ càng lúc càng xa nhau, không thân thiết như thời thơ ấu nữa. Đúng, khoảng thời gian này hai người căm hận lẫn nhau, Thôi Phỉ chỉ mong cô mất mạng, cô cũng kiên quyết đẩy Thôi Phỉ vào cảnh tù tội, nhưng... Bây giờ chị họ chết thật rồi. Nhảy lầu ư? Tự sát ư? Là cô ép chị họ phải chết sao?
Mũi Chân Ý cay xè, mắt rát buốt, trái tim đau xót vô cùng. Mắt cô nhòe dần, cô gượng đứng vững, bước từng bước đi tới trước tấm vải trắng, nhẹ nhàng vén lên. Khuôn mặt đẫm máu không còn sức sống của Thôi Phỉ chói lòa lấp lánh trong màn nước mắt của cô. Chị họ mất thật rồi. "Chị..." Chân Ý nghẹn ngào, lay bả vai chị ta, "Chị..."
"Cút ngay!" Bác gái tát mạnh vào mặt cô, "Đều do mày làm hại!"
Mắt Chân Ý tối sầm, đầu óc nổ tung, tai đau như bị xé rách. Cô đứng không vững, lảo đảo suýt ngã nhào nhưng được Ngôn Cách đỡ lấy. Bác gái tức giận cùng cực mà sinh nỗi buồn thương, còn muốn đánh cô nữa. Ngôn Cách siết cô vào lòng, nghiêng người ngăn trở, cổ lập tức bị cào xước một vệt. Thích Miễn tiến lên kéo bác gái ra. Bà bác giàn giụa nước mắt, gào thét: "Đổ vô on! Đồ lấy oán báo ân, hồi đầu nên để mày lại trại trẻ mồ côi cho tự sinh tự diệt, cho mày chết luôn đi! Tao bị mù mới nuôi mày lớn thế này..."
Chân Ý tựa vào lồng ngực Ngôn Cách không nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng nào, đau lòng đến mức không còn tri giác, đôi tai được bàn tay ấm áp của anh che lại. Cô bỗng muốn khóc. Ngôn Cách cúi đầu, thấy tóc cô rối bù, má đỏ rần, mắt ngấn lệ, vẻ mặt thẫn thờ, tâm tư anh chợt dậy sóng. Mặc dù lý luận với một phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi thật sự không ổn, nhưng... "Thưa bà..." Anh bình thản lên tiếng, giọng nói kiềm chế đến mức lễ phép, nhưng sự sắc bén thoáng hiện khiến người ta hoảng hốt, "Khi con gái bà vì lợi ích riêng mà định vu oan hãm hại người cha mắc chứng Alzheimer đã từng nuôi nấng bà, bà có nghĩ đến ân tình của cha bà không?"
Một câu nói khiến bác gái sững sờ. Lẽ nào đây là báo ứng? Vẻ mặt Ngôn Cách tuy không tốt lắm, nhưng vẫn khắc kỷ gật đầu chào bà ta rồi dẫn Chân Ý đi.
Đến cầu thang, anh mới buông cô ra. Cô vẫn ngây dại, vẻ mặt mông lung, vết đỏ trên mặt như lan ra, đỏ tới mang tai. Hồi lâu sau, cô ngước mắt nhìn anh, anh mím môi rất khẽ, đôi mắt cụp xuống, sâu thẳm và tối tăm như đang thầm chịu đựng điều gì đó. Anh nổi giận rồi.
"Em không sao đâu." Cô nói.
Vẻ mặt anh trông vẫn thật khó coi, tay anh bất giác giơ lên, muốn chạm vào mặt cô nhưng sợ cô đau, cuối cùng dừng giữa không trung. "Chân Ý, đừng cả nghĩ. Mỗi người đều có chí hướng và lựa chọn của riêng mình. Chị ta lựa chọn sống hay chết không liên quan gì tới em."
Trái tim Chân Ý bỗng thắt lại, đau đớn một lúc lâu rồi lại chợt thấy ấm áp. "Em biết rồi." Cô gượng cười, "Hơn nữa, em cảm thấy chị họ sẽ không tự sát đâu."
Ánh mặt trời lúc ba giờ chiều đã không còn gay gắt, Chân Ý đứng ở dưới cây ngô đồng ven đường chờ Ngôn Cách. Mặc dù cái chết của Thôi Phỉ không hợp tình hợp lý, nhưng vì không có điểm đáng ngờ nên cảnh sát kết luận đây là án tự sát. Tâm trạng của Chân Ý không tốt cho lắm, trong thời gian đợi phiên tòa xét xử cô nhân tiện tìm việc làm. Một quý ông đam mê triết học (bị tâm thần) từng nói: "Nếu bạn cố chấp chán ghét việc nào đó, hãy tìm hiểu nó và trở thành một phần của nó." Vì thế Chân Ý nộp đơn làm trợ lý biên đạo cho đài truyền hình thành phố K, không ngờ vừa ứng tuyển đã được chọn, không lâu nữa sẽ gia nhập hàng ngũ phóng viên mà cô từng ghét nhất. Hôm nay là ngày cô nhận được đề nghị công việc. Chợt nhớ lâu lắm rồi không vận động, muốn đi đánh bóng chày, thế là cô nói xe hỏng để nhờ Ngôn Cách đưa đi. Ai đó chỉ nghe giọng đã biết cô nói dối nhưng vẫn đồng ý.
Đương lúc chờ đợi, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Là An Dao, nói muốn gặp cô. Gần đây cô ấy phải tham gia mấy ca phẫu thuật, chỉ có thời gian mỗi chiều nay. Nhưng Chân Ý đã có hẹn, đành hẹn lại tuần sau. 3 giờ kém 3 phút, Chân Ý cúi người sát cái gương nhỏ trên chiếc xe ven đường sửa lại tóc tai. Không làm luật sư nữa, cô như trẻ lại sau một đêm. Không trang điểm, không ăn mặc kiểu cách, áo phông quần short, mũ lưỡi trai, buộc tóc đuôi ngựa, đơn giản thoải mái như sinh viên.
Đang mải mê soi gương, cô nghe thấy một tiếng còi vang lên. Ngôn Cách tới rồi! Cô vui mừng đứng thẳng người, quay đầu lại. Không phải. Cửa sổ xe hạ xuống, nụ cười của Doãn Đạc tươi rói: "Đi đâu thăng chức vậy?"
"Làm phóng viên." Chân Ý cười lôi kéo làm quen, "Sau này đàn anh có tiếp nhận phỏng vấn nhớ liên lạc với em trước nhé. Số điện thoại không đổi."
"Nghề phóng viên này của em dễ làm quá, không cần tạo mối quan hệ tốt với anh luôn."
"Quan hệ của chúng ta còn chưa tốt à?" Chân Ý vô cùng niềm nở, cười tươi như hoa. Gương mặt búp bê vốn không cần trang điểm, chỉ cần cô ăn vận đơn giản là cứ như trở về thời học sinh, không khác hồi trung học là bao.
Nụ cười của Doãn Đạc nguôi dần, giọng nói nghiêm túc: "Chân Ý, anh rất khâm phục việc em làm."
"Làm phóng viên có gì hay để khâm phục chứ?"
"Chuyện tự thú."
"Lại càng không nên, sửa sai mà."
"Không nếu là anh, anh sợ rằng mình sẽ lưu luyến tất cả những gì đang có. Vì thế anh khâm phục em."
Chân Ý được khen mà ngượng ngùng. Doãn Đạc vừa định tạm biệt, trong gương chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe màu trắng chậm rãi tiến tới gần, anh vẫy tay với Chân Ý. "Đây là số điện thoại và email của văn phòng anh."
Anh lấy danh thiếp từ hộp đựng đồ lặt vặt, Chân Ý cúi người, thò vào cửa sổ nhận lấy.
Ngôn Cách dừng xe. Trong tầm mắt, Chân Ý cúi người, cánh tay đặt lên cửa sổ xe của Doãn Đạc, nụ cười rạng rỡ. Cô ăn mặc thoải mái, vòng eo thon nhỏ, hai chân để hở thẳng tắp mà thon dài. Anh cụp mắt nhìn xuống.
Doãn Đạc mỉm cười: "Anh đi đây. Cần giúp đỡ nhớ tìm anh."
Chân Ý vẫy tay tạm biệt, bỏ danh thiếp vào túi quần sau, quay lưng lại liền thấy một chiếc xe màu trắng đỗ cách đó vàimét, cách tấm cửa sổ kính nên cô không thấy rõ vẻ mặt anh lắm, chi cảm thấy bên trong lẳng lặng yên ắng. Vừa rồi lẽ ra cô nên nghĩ người có tính cách như anh thì nào biết bấm còi chứ? Khiến nụ cười mà cô chuẩn bị lại khi không tặng cho Doãn Đạc.
Chân Ý đi tới xe anh, gõ cửa sổ. Tấm cửa kính hạ xuống, vẻ mặt anh vẫn bình thường. Cô bất mãn: "Tới bao lâu rồi? Con người anh thật là, không chịu lên tiếng, có miệng đế làm gì chứ?"
Anh lặng thinh ngồi thẳng tắp, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính, chiếu lên chiếc mũi với độ cong hoàn mỹ của anh.
Cô cúi người, nằm nhoài trước cửa sổ đùa giỡn: "Có miệng là để hôn à?"
Anh liếc mắt, thấy cô nghiêng đầu cười tinh nghịch, tóc đuôi ngựa lả lướt trên bờ vai mảnh khảnh, có vài lọn tóc nhảy nhót dưới ánh mặt tròri, sáng lấp lánh. Cô khẽ căn đôi môi thoa son nước màu thạch hoa quả, trông mềm mại mọng nước. Cô giỏi nhất trong việc tán tỉnh.
Ánh mắt Ngôn Cách dừng trên mặt cô, bàn tay lại lẳng lặng kéo mở cửa rồi đẩy nhẹ. Chân Ý lùi lại, đầu đập phải sườn xe.
"Đau chết mất." Cô ôm đầu, kêu la vẻ cường điệu.
"À, xin lỗi." Anh khách sáo đẩy cửa xuống xe, đứng thẳng người nhìn cô từ trên xuống, vẻ mặt bất ổn, bầu không khí xung quanh cũng thấp thoáng vẻ bất thường.
Chân Ý lùi ra sau một bước, cười he he, "Lừa anh thôi, không đau đâu."
"Anh cũng nghĩ như vậy." Anh nhếch khóe môi, sải chân đi tới bên kia, mở cửa ghế lái phụ, "Lên xe đi."
"ừ." Chân Ý nhanh nhảu vòng qua anh leo lên xe.
Suốt chặng đường, cô cứ ngờ ngợ, tự dưng sao lại thấy hôm nay anh hơi kiêu ngạo nhỉ? Vẻ mặt anh trầm lắng, bất chợt lên tiếng hỏi: "Sao lại gặp công tố viên Doãn?"
"Anh ấy đi ngang qua." Chân Ý không cảm thấy khác thường, "Phóng viên là ngành nghề cần giao thiệp, một thời gian nữa phải phỏng vấn một mình, cũng có thể tận dụng mạng lưới quen biết trước kia."
Sự chú ý của anh dừng lại ở hai chữ "một mình": "Phỏng vấn công tố viên Doãn một mình?"
"Ừm. Anh Doãn tốt lắm, sẵn lòng giúp đỡ em." Chân Ý chống cằm, "Mấy người có qua lại với Dương Tư đều không đáng tin, nếu có người như đàn anh thì tốt quá." Cô càng nói càng hăng hái, "Điển trai giàu có, tuổi trẻ tài cao, làm việc nguyên tắc, gặp khó khăn không chùn bước, ngoài đời lại hài hước thú vị, dịu dàng chu đáo. Khó ai có thể kháng cự người đàn ông như vậy."
Ngôn Cách mím môi, đôi đồng tử hơi tối đi, ngón tay dài nắm chặt vô lăng, lặng lẽ hít sâu, nhưng không hiểu vì sao vẫn thấy hơi khó thở. Anh không hiểu mấy ưu điểm cô vừa liệt kê nên đương nhiên sẽ không phản bác. Nhưng, "Đàn anh." Ngữ điệu của anh trầm lặng, thoáng toát lên vẻ mạnh bạo, "Anh cũng hơn em một lớp, sao cứ gọi Ngôn Cách Ngôn Cách suốt ngày, không biết lớn nhỏ."
Chân Ý lấy làm lạ, hôm nay anh sao thế? Nghĩ lại, từ hồi đầu cô đã không gọi anh là đàn anh... "Không phải gọi quen từ lúc đầu rồi sao? Anh để bụng à?" Nghĩ lại tính cách vừa bảo thủ lại kỳ quặc của anh, không chừng thật sự đã để bụng cách xung hô.
"Không để bụng." Anh nói thật lòng, vài giây sau chuyển giọng khách quan trình bày sự thật, "Tiểu Kha nói, trong tiểu thuyết võ hiệp, chẳng ai đến với tiểu sư muội của mình cả." Nói xong, tâm trụng bỗng dưng thoải mái.
Chân Ý ngẫm nghĩ trong chốc lát, kinh ngạc mở to mắt: "Ngôn Cách, không phải anh đang ghen đấy chứ?"
Ai đó bỗng cứng mặt: "Không có."
"Ghen mà ghen mà, anh có ghen mà." Chân Ý vui sướng như trúng giải độc đắc, cười ha ha. Cô kề sát tai anh, nhõng nhẽo lại dịu êm: "Đừng ghen mà, chẳng lẽ anh không biết em chỉ thích mình anh."
Anh im lặng một lát, khẽ nói: "Anh biết."
Chân Ý lại sửng sốt, không biết tại sao, người mặt dày như cô lại đỏ mặt vì những lời này.
Xuống xe, Chân Ý hỏi: "Anh chỉ xem thôi à, có muốn em dạy anh đánh bóng chày không?"
Anh lắc đầu.
"Không có hứng thú à? Những môn khác cũng được mà."
Tennis, bóng bàn, bóng rổ, bóng chuyền, cô thành thạo tất. Hồi đi học, giờ nghỉ giữa tiết và tiết thể dục là thiên đường của cô. Anh còn nhớ rõ dáng vẻ tràn trề sức sống của cô khi chạy nhảy trên sân thể dục.
"Ngôn Cách, anh phải vận động nhiều vào." Chân Ý đã bắt đầu vận eo khởi động, "Anh thế này, cẩn thận về già bị lú lẫn đấy."
"Em thế này, cẩn thận về già bị tăng động đấy." Anh nói.
"Ơ?" Chân Ý bật cười ha ha, "Ngôn Cách, anh đáng yêu quá." Cô ôm bụng cười, không thẳng người dậy nổi.
Anh nhìn cô như cỏ non đong đưa trong gió, không hiểu lắm, củng không thấy buồn cười chút nào, nhưng điều này lại không hề cản trở anh thích nhìn cô cười ngất ngư.
An Dao tan làm đi tới bãi đỗ xe. Buổi chiều rảnh rỗi nhưng không hẹn được Chân Ý, cô định trở về bầu bạn với Ngôn Hủ. Nếu lái xe nhanh một chút, còn có thể tận tay làm bữa tối cho anh. Ấn chìa khóa, chiếc Ferrari màu trắng sáng đèn, đây là quà đính hôn nhà họ Ngôn tặng cô. Đối với cô, chiếc xe này quá huênh hoang. Cô vẫn thích chiếc Honda nhỏ của cô hơn. Nhưng mẹ Ngôn Hủ nói xe không chạy sẽ bị hỏng, vậy nên thi thoảng cô mới chạy một lần. Chiếc xe đã dậy lên bao lời đồn đại nhảm nhí trong bệnh viện, may mà cô không buồn quan tâm. Vừa mở cửa xe, có người gọi cô lại từ sau lưng: "An Dao." Thì ra là người bạn trung học, không biết sao lại gặp ở đây. Những năm này kẻ cô ra sức trốn tránh nhất chính là những người bạn thời trung học.
"Là cô à." An Dao nhoẻn môi, ôn hòa mà lạnh nhạt, không có ý ôn chuyện.
"ừ." Cô bạn cũng không nhiệt tình, liếc nhìn xe cô, "Nhà chồng chưa cưới của cô ra tay hào phóng quá."
An Dao không lấy làm kiêu, đây không phải điều cô để tâm.
"Hình như họ Ngôn thì phải?" Cô bạn hỏi, "Ngôn Cách và Chân Ý lại đến với nhau à?"
"Sẽ ở bên nhau thôi." An Dao nói.
"Nếu họ biết chuyện cô làm thì phải làm sao đây?"
"Gì cơ?"
"Tám năm trước ở phòng karaoke, cô đã nói với Chân Ý là Ngôn Cách không tới thành phố K mà ra nước ngoài. Nhưng nghe cô giáo Tần nói, Ngôn Cách xin bảo lưu một năm, đợi khi Chân Ý lên lớp 12 thì cậu ta sẽ ở lại Thâm Thành cùng con bé."
"Về sau tôi mới biết chuyện này." An Dao thành thật.
Người kia thấy cô vẫn thản nhiên bình tĩnh thì cười lạnh: "Lúc hỏa hoạn, mọi người cho rằng Chân Ý đi tìm Ngôn Cách, nhưng con bé lại bị nhốt ở phòng vệ sinh. Sau đám cháy, Ngôn Cách trở lại tìm Chân Ý, mọi người lại nói con bé tức giận bỏ đi. Thật ra, khi chuông báo cháy vang lên, lớp trưởng từng hỏi thăm Chân Ý, chính cô là người đầu tiên nói con bé tức giận bỏ đi."
An Dao "ừ" một tiếng, đây là điều cô muốn thẳng thắn với Chân Ý. Là cô không xác định rõ vị trí của Chân Ý mà đã kết luận xằng bậy.
"Lúc ấy ngồi cạnh cô là Dương Tư - con bé hay qua lại với lớp trưởng, chính nó đá túi và điện thoại của Chân Ý xuống dưới ghế sofa. Nếu Chân Ý đi rồi, sao không đem theo túi chứ? Cô không thấy động tác nhỏ này của Dương Tư sao?"
An Dao kinh ngạc: "Tôi không thấy."
"Ai tin chứ?" Đối phương lộ bộ mặt thật, "Mong rằng cô cho tôi gì đó ngon nghẻ chút."
"À." An Dao cười khẽ, "Xin lỗi, tôi đã định thẳng thắn với Chân Ý những chuyện này rồi." Người kia giật thót.
"Chưa xác định vị trí của cô ấy đã ác ý nói cô ấy đi rồi. Đây là chuyện mất mặt nhất tôi từng làm trong đời." Hồi niên thiếu chỉ một lần bị ma xui quý khiến đã trở thành vết nhơ tinh thần suốt đời, "Tôi sẽ thành thật với Chân Ý, xin cô ấy tha thứ. Tôi nhất thời suy nghĩ nông cạn đã khiến hai người họ hiểu lầm. Nhưng sau khi Ngôn Cách đi, tôi đã lập tức đi tìm cô ấy."
"Đáng tiếc Chân Ý đã được người khác cứu rồi." Cô bạn cay nghiệt, "Không ai biết cô đã định bụng đi cứu cô ta, chỉ cần tôi nói ra, tất cả mọi người sẽ biết cô là kẻ lòng dạ ác độc, muốn giết Chân Ý."
"Tôi không như vậy." An Dao vẫn thản nhiên.
"Chuyện tôi muốn cô làm chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi." Người nọ hổn hển đưa ra yêu cầu.
An Dao kiên quyết lắc đầu: "Tôi sẽ không bị cô uy hiếp đâu. Cô muốn nói thì cứ nói, còn tin hay không là chuyện của họ."
Cô xoay người định đi, nhưng người kia nhất quyết không buông tha: "Thẳng thắn vô tư vậy sao? Xem ra cô đã quên mình từng là kẻ trộm."
Bước chân An Dao hơi chậm lại, bàn tay nắm chìa khóa hơi run lên, gương mặt xinh đẹp dần dần tái nhợt. Cảm giác hổ thẹn trào dâng trong lòng. Lúc nhỏ cô bơ vơ không nơi nương tựa, vì sinh tồn đã hồ đồ đi ăn trộm. Khi lên lóp 5, cô đã trộm tiền của một bạn học nữ, bạn kia cho rằng cô bạn cùng bàn lấy trộm nên mắng chửi ầm ĩ. Cô bạn cùng bàn bị bệnh tim, đột nhiên phát bệnh. Về sau An Dao không dám ăn trộm nữa, từ lần đó cô vừa hối hận vừa đau khổ. Nhiều năm nay, tháng nào cô cũng lén gửi tiền cho người nhà của cô bạn kia. Cô tưởng rằng sẽ không ai biết chuyện này.
"Nếu chồng chưa cưới của cô biết cô từng là tên tội phạm may mắn, liệu anh ta có còn yêu cô không?"
"Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không làm tiếp bất cứ chuyện gi không xứng với Ngôn Hủ. Đừng hòng uy hiếp, tôi sẽ không giúp cô đâu. Tôi không quan tâm tới tiền tài, danh vọng hay lợi ích. Bởi vì bây giờ tôi quá kiêu hãnh, tôi xem thường chúng."
Hết chương 8.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Freud Thân Yêu.