Chương 24
-
Giả Thuyết Thứ 7
- Paul Halter
- 1939 chữ
- 2020-05-09 03:24:54
Số từ: 1931
Người dịch: Xuân Hồng
Nxb Hội Nhà Văn
Bị giết hại,
Hurst nhắc lại.
Bị giết bởi hai nhát dao. Không còn gì để nghi ngờ.
Ông rút cuốn sổ tay ra xem.
Lúc xấp xỉ 10 giờ 35 phút tối, Cohen biến mất - và giờ chúng ta biết là ‘hóa thành’ bác sĩ Ross. Anh ta náu mình ở cuối hành lang, gần lối cầu thang trong khi những người còn lại tìm kiếm trong phòng Cohen. Hai hoặc ba phút sau, bác sĩ Marcus, nói cách khác là anh, Ransome, đến chỗ anh ta, ba mươi giây sau thì những người khác đến. Cohen chết vào thời điểm đó. Điều này chắc chắn là thật, bởi ngoài lời khai của chính anh, và lời khai của nhà Minden, nói với tôi rằng anh giữ ‘bác sĩ Ross’ một cách rất lạ lùng và họ không nhìn thấy anh ta nhúc nhích sau đó, còn có lời xác minh của bác sĩ về thời điểm chính xác xảy ra vụ án. Rõ ràng là có rất ít người có điều kiện thực hiện vụ giết người. Và khi tôi nói rất ít người thì chủ yếu là anh đấy, anh Ransome! Anh đã ở một mình bên bác sĩ Ross trong nửa phút, nhiều hơn cả lượng thời gian để đâm anh ta hai lần.
Nam tài tử tái mặt, lắc đầu, nhưng không nói gì.
Lúc 10 giờ 45 phút tối,
Hurst tiếp tục bằng đúng ngữ điệu cũ,
anh mang cái xác đi với sự giúp đỡ của Kosminski, người cứ đinh ninh tin rằng kẻ đồng lõa của mình đã chết vì hai thanh kim loại cắt vào bụng do một cử động sai lầm của chính anh ta. Giờ thì, chuyển sang lời khai của cảnh sát Watkins, một sĩ quan cá nhân tôi biết rõ và tin tưởng nhiều nhất. Ông ấy nhìn thấy, lúc 11 giờ 5 phút tối, bác sĩ Marcus của chúng ta đứng dựa vào một thùng rác.
Không đúng!
Ransome la lớn.
Anh nghĩ là không phải ư?
tiến sĩ Twist bình thản hỏi.
Tôi không biết liệu chúng tôi đã nói với anh hay chưa, nhưng Watkins, sau khi phát hiện ra cái xác trong thùng rác, đã gặp một đồng nghiệp đi tuần trong khu vực và kể với người ấy về cuộc trò chuyện của mình với bác sĩ Marcus. Và việc này diễn ra trước khi ông ấy nghe lời khai của vợ chồng Minden. Nếu chúng ta giả sử Watkins sáng tác ra câu chuyện, cho dù tôi không thấy lý do gì để một sĩ quan cảnh sát bình thường lại làm vậy, thì làm sao ông ấy có thể sáng tạo ra nhân vật bác sĩ Marcus khi mà chưa hề nghe nói đến gã trước đó chứ? Đó sẽ là một sự trùng hợp cực kỳ phi thường, các ông có nghĩ thế không?
Nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì chứ?
nam tài tử vặn lại, trán vã mồ hôi.
Và việc cái xác xuất hiện lại trong thùng rác, chuyện đó xảy ra như thế nào? Chẳng điều gì có ý nghĩa cả.
Thực tế thì đó là một trò bịp đơn giản. Trong ngõ, chỉ có ba thùng rác, các vị nhớ chứ. Hai cái dựa vào tường bên trái, và cái kia phía đối diện. Watkins nói rằng kẻ ông ấy nhìn thấy lúc đầu đang dựa vào thùng rác thứ nhất bên trái. Sau khi kiểm tra, ông ấy xác định nó trống rỗng. Sau đó, bác sĩ Marcus thu hút sự chú ý của ông sang thùng đối diện, vốn đựng ngập rác. Watkins vứt nắp ra, vừa lục lọi bên trong vừa lầm bầm kêu ca. Một thao tác đơn giản, tiến hành trong không gian không hoàn toàn yên lặng và chỉ kéo dài vài giây mà bác sĩ Marcus khôn ngoan tận dụng: gã tóm lấy thùng rác thứ nhất đã được kiểm tra - trống không, như chúng ta đã biết - và đặt nó về phía sau cái thứ hai, vốn chứa xác Cohen và lúc này thế chỗ cho cái thứ nhất. Như vậy khi Watkins nhìn vào bên trong thứ ông ấy nghĩ là ‘thùng rác cuối cùng’, thực tế nó chính là ‘cái đầu tiên’. Một trò bịp rất trẻ con, được hõ trợ nhờ tình trạng thiếu ánh sáng tại hiện trường.
Thưa các quý ông, toàn bộ việc này nói cho chúng ta rất nhiều điều về tính cách của bác sĩ Marcus. Một ké máu lạnh được trời phú kha năng phản xạ nhanh và tài ứng biến hiếm có. Hãy thử đặt mình vào vị trí của gã, kẻ có lẽ đã nhận ra viên sĩ quan cảnh sát chưa đầy một giây trước khi viên cảnh sát phát hiện ra gã, và bị mắc kẹt trong ngõ hẹp với một xác chết. Chính trong khoảnh khắc đó, gã đã thực hiện xong một chiến tích lừa gạt phi thuờng. Bất chấp tình thế nguy cấp cua mình, gã vẫn tìm ra cách đánh lừa ngoan mục Watkins tội nghiệp. Viên cảnh sát nghi ngờ gã có vấn đề về đầu óc, nên gã giả vờ làm một bác sĩ tội phạm. Sinh mang đang gặp nguy hiếm, nhưng gã vẫn có thể khai thác được khía canh hài hước của tình thế để đạt mục tiêu. Hơn thế nữa, gả xỏ viên cảnh sát trước khi bỏ đi bằng cách nói vời ông ấy chỗ tìm cái xác. Thật là một màn trình diễn xuất thần! Thật sự đó, anh Kansome, tôi không biết một ai khắc có khả năng thực hiện được như thế. Chỉ một tài năng xuất chúng như anh mới có thể làm được. Nếu chúng ta ở trong nhà hát, tôi sẽ vỗ tay tán thưởng anh.
Mắt Donaỉd Ransome sắc lẻm.
Lượng thứ cho tôi, tiến sĩ Twist ạ, nhưng lần này tôi không thể cảm ơn ông vì lời khen được rồi. Và tôi rất tiếc phải nói với ông rằng ông…
Để tôi nói hết đã, và anh sẽ thấy rằng các dữ liệu khớp với nhau một cách hoàn hảo. Sau khi ông Gordon cảnh báo David Cohen về sự nguy hiểm mà hai thanh kim loại gây ra, anh nhận thấy nó có thể là một cơ hội tốt đế loại bỏ cái kẻ dám tán tỉnh người phụ nữ mà anh thèm khát bấy lâu. Đừng tìm cách phủ nhận, chính cô Forrest đã khẳng định điều này.
Do đó, anh có thể loại bỏ đối thủ và khiến nó được xem như một vụ tai nạn, ít nhất là với những người tham gia màn lừa gạt. Cô Forrest khuây khỏa trong vòng tay anh và mọi thứ diễn ra xuôi chèo mát mái cho tới khi Kosminski nhận ra không hề có máu trên mấy thanh kim loại… mà lẽ ra phải có mới đúng
.
Nguyên văn từng lời anh ta nói với anh trai mình vào buổi tối say sưa rượu gin là: ‘Không dấu vết… không dâu vết… không máu… đáng lẽ phải có chứ. Chuyện quái gì đây nhỉ?’
Tôi ngờ rằng anh ta mất khá lâu đế mới được chuyện gì đã xảy ra. Kosminski, như các ông biết rõ, không sung túc cho lắm. Nhưng đột nhiên anh ta nắm giữ một sỗ tiền lớn. Anh ta tống tiền anh, anh Ransome, chuyện đó rành rành rồi. Anh mà không đưa tiền sớm thì anh ta sẽ tố giác mọi việc. Cuộc điện thoại bí ẩn vào tối Chủ nhật là của anh ta, phải vậy không? Tôi cho rằng anh ta đòi gặp bởi anh đang ở ngay gần đó. Anh thấy nếu không có biện pháp mạnh, anh ta sẽ tiếp tục giở trò thêm. Tài ứng biến của anh quả là xuất chúng… Kosminski sống ở ngay góc phố… Ai chú ý thấy sự vắng mặt của anh trong vài phút khi bữa tiệc đang tới lúc cao trào chứ?
Trong vòng mười đến mười lăm phút, anh có thể dàn xếp tất thảy. Anh đến nhà Kosminski, anh ta mở cửa, anh xô vào anh ta và vung dao đâm liên tiếp. Nhưng Kosminski kháng cự và anh buộc phải bỏ chạy. Để tôi nhắc cho anh nhớ ràng có một nhân chứng mô tả kẻ tấn công là một người đàn ông tóc vàng mặc bộ đồ đen, giống như anh đấy!
Ransome đứng bật dậy, mặt tái nhợt như người chết.
Không đúng! Tôi thề rằng điều đó không đúng!
Tiến sĩ Twist chỉnh lại cặp kính của mình và trả lời, bằng giọng đầy thuyết phục,
Còn tôi khẳng định điều đó là đúng: Kosminski tống tiền anh và gọi điện vào tối hôm đó để đòi anh gặp mặt.
Nam tài tử dường như định trả lời nhưng lại đổi ý và đứng yên, miệng há hốc.
Tôi hiểu rằng anh không thể thú nhận,
nhà tội phạm học tiếp tục.
Nhưng anh biết hai đỉểm vừa rồi đều đúng. Hãy hình dung vụ tai nạn xe cấp cứu không xảy ra và Kosmỉnskỉ vẫn còn sống. Hãy hình dung vị thế của anh nếu anh ta có thể khai báo. Chỉ một người có lý do kết liễu kẻ tống tiền, đó là nạn nhân bị tống tiền. Chắc chắn Kosminskỉ sẽ không do dự tố cáo anh, dù bản thân thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Thậm chí không kể chuyện tống tiền, những gì anh ta biết về vụ sát hại Cohen cũng đủ là lý do cho anh loại bỏ anh ta rồi. Lời khai cùa anh ta về vụ Cohen sẽ khiến anh
bị treo cổ. Anh là người duy nhất có động cơ
sát hại David Cohen, và cũng là người duy nhất có cơ hội giết anh ta. Anh có thể cảm ơn thần may mắn của mình, thưa anh Ransome, vì người lái chiếc xe cẩp cứu không kiểm soát được chiếc xe.
Một sự im lặng kéo dài, cuối cùng Ransome bắt đầu lắp bắp,
Nhưng… nhưng như thế…
Sau như thế,
Twist nhắc lại, quay về phía ông Gordon, lúc này lại đang mân mê những viên bi thép,
như thế nghĩa là tất cả những kết luận mà tôi vừa mô tả đều được hình thành, lên kế hoạch và thực hiện bởi một người, hành động đơn độc, một trong những âm mưu hiểm độc nhất mà tôi từng thấy, với mục đích duy nhất là tròng sợi dây vào cổ anh. Và đó lẽ ra đã là số phận của anh đấy, anh Ransome, nếu không có vụ tai nạn ‘may mắn’ của chiếc xe cấp cứu.
Âm mưu ấp ủ bởi một bộ óc xuất sắc - từng chi tiết đều được kiếm soát với sự chính xác như bánh răng đồng hồ, độ phúc tạp vượt xa bất kỳ thứ gì anh từng hình dung. Một âm mưu trong đó từng bước đi đều được lên chương trình tỉ mỉ và tuyệt đối không để điều gì sơ sẩy. Vụ giết hại David Cohen, câu chuyện của Peter Moore và vụ sát hại anh ta sau đó cùng vụ tấn công Kosminski - chỉ do một và chỉ một người thực hiện. Thực lòng, tôi không tin mình từng gặp tên tội phạm nào thông minh một cách đáng sợ và hèn hạ như ông đấy, ông Gordon.