Chương 74: Phải chạy thôi!


Đột nhiên, một con Điểu Sư chẳng biết từ đâu hiện ra, bay đến bên cạnh Mộc Long. Con Điểu Sư này to gấp đôi so với các con khác, toàn thân trang bị khải giáp sáng lòa; mỏ, móng vuốt đều được bọc hoàng kim, trông thật hấp dẫn. Bất quá mọi người còn đang kinh ngạc do lời nói vừa rồi của Quảng Mục Thiên nên không một ai chú ý đến. Ngồi trên lưng con Điểu Sư đó là một bà lão, ước chừng năm mươi sáu mươi tuổi.

Tuyết Ni thấy bà lão kia thì giật mình, vội cung kính cúi người vái chào, nói:

"Tuyết Ni kính chào trưởng lão."

Bà lão kia ừm một tiếng trong cổ họng, ánh mắt hơi nheo lại nhìn xuống Quảng Mục Thiên, lát sau trầm giọng nói:

"Thật không ngờ được lại gặp một tên "Máu Bùn" ở đây. Luật của Linh tộc ta không cho phép người trong tộc thông giao với ngoại nhân. Chẳng hiểu tại sao lại mọc ra từ đâu một tên "Máu Bùn" như vậy. Hôm nay ngoại trừ cứu công chúa ra thì chúng ta phải thanh trừng kẻ này mới được."

Bà lão một câu máu bùn hai câu máu bùn, trông mặt đầy vẻ chán ghét.

Tuyết Ni hơi chần chừ, ánh mắt liếc xuống Quảng Mục Thiên một cái, lát sau mới đáp:

"Vâng trưởng lão."

Quảng Mục Thiên ở dưới, nghe bà lão kia nói vậy cười khẩy một tiếng, nghĩ thầm:

"Không ngờ được Linh tộc lại kỳ thị ngoại nhân như thế. Ta muốn nhận tổ quy tông xem ra thập phần khó khăn."

Đoạn hắn lại lắc đầu, cười khổ, nghĩ:

"Hôm nay bị một đám tôm tép bức đến tình cảnh như này, muốn chạy cũng khó chứ nói gì đến nhận tổ quy tông. Xem ra mệnh ta đến hôm nay là hết!"

Quảng Mục Thiên từ khi bước chân vào giang hồ, một đường chém giết tạo nên cái danh "Cửu Long" khiến người người kinh sợ. Trước nay đối địch đều lấy một địch nhiều, nhưng tình cảnh như ngày hôm nay quả là lần đầu tiên. Hắn đưa mắt nhìn bốn bề, chỉ thấy xung quanh một mảnh tan hoang, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng, đám người Thiết Liên Đàm vẫn luôn nhìn mình chòng chọc tựa như sói đói rình mồi. Quảng Mục Thiên vừa nhìn qua, hùng tâm hào khí trong người nổi lên, nghĩ thầm: "Quảng Mục Thiên ta rồi sẽ máu nhuộm nơi đây. Nhưng chết vào tay bọn chuột nhắt này thật không cam lòng. Ta nếu có chết cũng phải khiến các ngươi theo cùng."

Nghĩ vậy, Quảng Mục Thiên gầm lên một tiếng, chẳng khác gì tiếng sét giữa trời không, quát lớn:

"Kẻ nào muốn lấy mạng ta. Có giỏi thì vào đây xem thử!"

Đám người xung quanh thấy hắn hùng tráng hào khí ngất trời, lại thần khí uy nghi chẳng khác gì một con hùng sư. Ai nấy không hẹn mà đều lùi lại ba bước.

Bà lão ngồi trên lưng Điểu Sư hừ lạnh một tiếng, nói:

"Thật ngông cuồng quá lắm. Để bà lão ta thử sức ngươi xem nào."

Nói đoạn niệm ra một câu thần chú, ánh sáng màu xanh bao trùm xung quanh bà lão, vô số rễ cây từ trong hư không mọc ra tạo thành một khôi lỗi bằng rễ hình người. Bà lão này là một trưởng lão trong Linh tộc, địa vị không những cao mà ma pháp cũng là trình độ "Ma Đạo Sư" hiếm gặp.

Khôi lỗi rễ cây này cao tầm mười trượng (17m); toàn thân một màu xanh biếc. Nó vừa hạ xuống đất liền vung một quyền đến chỗ Quảng Mục Thiên.

Quảng Mục Thiên đang bị trọng thương không dám đón đỡ vội nhún chân nhảy lùi về sau. Nào ngờ, một loạt rễ cây từ dưới đất mọc lên thật nhanh, cuốn lấy hai chân của hắn. Quảng Mục Thiên bị bất ngờ, không kịp phản ứng liền bị trúng một quyền của khôi lỗi. Thân hình văng luôn ra mấy chục trượng, vừa toan đứng lên lại lảo đảo ngã xuống, hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ bừng. Nếu không phải hắn bị thương quá nặng, một chiêu vừa rồi của khôi lỗi thật quá dễ dàng đón đỡ. Nhưng hiện tại khí công toàn thân bị Ly Hỏa ám kình thôn phệ lại cường hoành dùng ma công khiến cơ thể áp lực quá lớn, bây giờ hắn không khác gì một người bình thường.

Quảng Mục Thiên ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn thấy khôi lỗi rễ cây từ từ tiến lại, trong lòng thở dài một cái, lẩm bẩm:

"Không ngờ được là ta lại chết dưới tay một cái hình nhân rễ cây như thế này."

Đột nhiên từ trên không nghe vụt một tiếng, một tia kình khí phá không bắn tới khôi lỗi rễ cây. Tia kình khí này cực kỳ mạnh mẽ, lóe ra kim quang sáng chói, nghe "Phập" một tiếng, đâm xuyên qua tâm khôi lỗi. Chỉ trong tích tắc, bộ khôi lỗi nổ oành một tiếng vỡ bung ra thành từng mảnh, rễ cây rơi lả tả khắp nơi.

Quảng Mục Thiên kinh ngạc, bất giác hô lên:

"Là Thiếu Lâm Phật Chỉ."

Đáp lại lời hắn là một tiếng niệm từ xa:

"A di đà phật, tiểu tăng tiếp giá chậm trễ, mong tiền bối chớ trách."

Lời vừa dứt, một bóng vàng thấp thoáng hạ xuống bên cạnh Quảng Mục Thiên. Hóa ra người vừa xuất hiện chính là Phật Tướng, Huyền Từ.

Sự xuất hiện của Huyền Từ khiến toàn trường đầy kinh ngạc.

Phi Hoằng vẻ mặt ngưng trọng, bụng nghĩ thầm:

"Tên Huyền Từ này đến đây rồi, Không Trí cũng đang ở gần đây ư? Chẳng lẽ Yêu tộc không câu dẫn được lão đi? Lão mà đến đây thì kế hoạch của ta hỏng mất."

Nghĩ vậy, hắn bèn hướng lên không trung nói lớn:

"Không Trí thần tăng đã đến sao còn không mau hiện thân? Chẳng lẽ người Phật môn hành sự ẩn ẩn giấu giấu thế này ư?"

Huyền Từ niệm a di đà phật một tiếng rồi nói:

"Thống Lãnh chớ đa nghi. Toàn bộ Thiếu Lâm tự chỉ có một mình tiểu tăng tới đây mà thôi. Số còn lại đã theo Phương Trượng chống lại Yêu Tộc công kích. Nên không ai có thì giờ phân tâm được. Vậy nên Phương Trượng mới bất đắc dĩ cử tiểu tăng đến tiếp trợ Cửu Long. Nào ngờ sự việc nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng. Quả là sơ sót lớn lắm."

Huyền Từ vừa nói xong, Quảng Mục Thiên thầm kêu không ổn. Hắn không biết là Huyền Từ là giả ngu hay ngu thật, nếu hắn nói dối rằng Không Trí đang trên đường đến đây thì Phi Hoằng còn có chút úy kỵ. Nhưng nào ngờ Huyền Từ lại nói thật sành sạch như thế. Quảng Mục Thiên nào biết được Huyền Từ mang trên người Phật Tướng, nên tính cách chất phác thật thà, không biết nói dối.

Phi Hoằng thở phào một hơi, cười ha hả, nói:

"Vậy tiểu sư phụ nghĩ một mình ngươi có thể tiếp giá được hay sao? Hay ngươi cho là một mình ngươi có thể đánh bại được chừng này người?"

Huyền Từ đỡ Quảng Mục Thiên đứng dậy, miệng đáp:

"Tiểu tăng tiếp giá, cũng không phải là đến một mình. Các vị còn không mau hiện thân."

Lời hắn vừa dứt, hai tiếng cười sang sảng vang lên. Tiếp đó hai bóng người từ trên không hạ xuống. Quảng Mục Thiên quay đầu lại nhìn thì thấy hai người đó, một người tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng, chẳng phải là Triệu Văn Phong hay sao? Người còn lại dáng vẻ cuồng dã, cơ bắp tràn đầy, chính là Đổng gia thủ lãnh, Đổng Ân.

Triệu Văn Phong cười mỉm, hướng Quảng Mục Thiên thi lễ, nói:

"Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Hai người vừa xuất hiện khiến sắc mặt cả đám người Phi Hoằng, Thiết Liên Đàm... trở nên khó coi. Đổng gia cùng Triệu gia luôn đứng ở thế trung lập trong võ lâm. Nay thời điểm này lại xuất hiện, ý chính là muốn đứng về phía bên chính phái Lâm Ngọc Quân.

Quảng Mục Thiên lắc đầu, chỉ biết cười khổ một tiếng. Hắn từ xưa đến nay bạn bè thì ít mà kẻ thù thì nhiều, nay lọt vào tình cảnh hung hiểm lại xuất hiện những người này, sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm mà không nề hà. Khiến tâm trạng hắn vốn tuyệt vọng lại nổi lên một tia vui mừng.

Đúng lúc này, bà lão ở phía trên không trầm giọng nói:

"Chuyện xích mích của nhân tộc các ngươi ta không quan tâm. Nhưng kẻ này bọn ta nhất định phải tru diệt mới được. Nếu không muốn là thù với Linh tộc thì mau tránh ra."

Đổng Ân tính tình vốn cuồng dã, hống một tiếng, đáp:

"Linh tộc là cái đếch chi. Xuống đây lão tử đập bẹp hết."

Bà lão sầm mặt xuống, mắng một câu: "Miệng chó không mọc được ngà voi." Nói đoạn niệm chú, trong hư không hiện lên từng vòng ánh sáng pháp thuật, một loạt mũi mộc thương từ trong đó bắn ra nhắm vào đám người Đổng Ân.

Đổng Ân cười khà khà, nói:

"Xin lỗi, miệng ta là miệng hổ!"

Nói rồi toàn thân cuồng hóa, Đổng Ân khác với Đổng Huyên. Lão từ nhỏ uống máu huyết "Đao Giác Hổ Vương" thành thử luyện Ma Thú Bí Quyển biến thân thành nửa người nửa hổ, hai cánh tay lông vàng mọc lên dày đặc, móng tay trồi ra những móng vuốt vừa dai vừa dẹt, sắc bén như đao.

Đổng Ân nhún người một phát, thân hình bắn tít lên cao tầm mười lăm trượng. Nếu là một đao khách bình thường, với hai tay thì cũng chỉ cầm được hai thanh đao. Mà Đổng Ân với lợi thế thú nhân của mình, lão thi triển loạn đao thức, mười cái móng vuốt như mười thanh đao sắc bén, vừa vung lên liền cắt phăng từng mũi thương ra từng mảnh nhỏ.

Trong lúc Đổng Ân còn đang mắc ngăn cản thế công của bà lão, Huyền Từ ghé tai nói với Quảng Mục Thiên:

"Cửu Long tiền bối, nhân lúc bọn họ còn đang phân tâm, chúng ta phải chạy đi thôi. Tiểu tăng cùng nhị vị thế gia đây không thể đối chọi với Thống Lãnh được. Hơn nữa ngài đang còn bị thương, nếu chần chờ nữa sẽ không thoát được mất. Ba người bọn tiểu tăng sẽ cố gắng giữ chân bọn họ, ngài hay nhân cơ hội đó tẩu thoát. Nếu ngài chạy về hướng Nam chính là cứ điểm của Thiếu Lâm tự. Phiến Đế bị trọng thương đã được chuyển đến đó trị liệu. Nếu ngài kịp thời tới đó sẽ có người tiếp ứng."

Nói rồi âm thầm dúi vào tay Quảng Mục Thiên một viên đan dược.

Quảng Mục Thiên cúi đầu xem, liền nhận ra đây là "Đại Hoàn Đan" lừng danh của Thiếu Lâm. Hắn thầm nghĩ:

"Hóa ra Xích Yến Hàn bị thương, không biết là lý do gì. Chả trách bọn Tà Phái lại dễ dàng bắt người như vậy. Xem ra là ta quá chủ quan rồi."

Hắn trầm ngâm một chút rồi nuốt đan dược vào, gật đầu, đáp:

"Phải lắm."

Bốn người Phi Hoằng, Thiết Liên Đàm, Lưu Đạo Nhân, Thiên Huyền Đạo Nhân thấy hai người thì thầm to nhỏ, rồi lại thấy Quảng Mục Thiên nuốt vào một viên thuốc tròn tròn. Trong bụng đầy kinh hoảng, hô lên:

"Muốn phản kháng sao? Còn không mau mau chịu chết!"

Nói rồi cả bốn người không hẹn mà cùng lao vào giáp công.

Lâm Ngọc Quân hừ một tiếng, phóng người ra chặn Phi Hoằng lại, hô lên:

"Bớ Phi lão tặc, đỡ một quyền của ta xem nào?"

Triệu Văn Phong cũng không chịu kém, nhảy ra chặn Thiên Huyền Đạo Nhân, nói:

"Để bổn gia xem Huyền Băng Ly Hỏa Thần công của Thiên Huyền đạo trưởng lợi hại không nào?"

Huyền Từ không nói nhiều, chỉ niệm một câu "A di đà phật" rồi nhảy ra chặn Thiết Liên Đàm lại. Nhất thời sáu người tạo thành một vòng chiến, đánh nhau loạn xạ. Chỉ riêng Lưu Đạo Nhân không có người ngăn cản, lão mặc kệ những người xung quanh, chỉ một mực chú mục truy sát Quảng Mục Thiên.
 
Diệp gia đi muôn nơi.Diệp gia tuyên bố cân tất cả dòng họ tại Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Giang Hồ Dị Giới.