Chương 13
-
Giết Người Đưa Thư
- Tami Hoag
- 1941 chữ
- 2020-05-09 01:44:41
Số từ: 1932
Nguồn: NXB Văn Hoá Sài Gòn
Jace quan sát phía bên kia con hẻm từ trong một cái thùng các tông sũng nước mà ai đó đã quẳng ở đằng sau cửa hàng đồ nội thất Ý. Những mẩu vụn xốp dính chặt lấy nó như mấy con bọ chét.
Ngồi trên băng ghế sau xe của Eta thực quá mạo hiểm. Ở đó nó có thể bị mắc bẫy hoặc bị tấn công. Không ổn. Nó cần không gian như một lợi thế để có thể tẩu thoát bất cứ lúc nào. Ngay sau khi Eta đi vào trong nhà, nó đã trườn ra khỏi chiếc xe tải và lẩn sang bên kia con hẻm. Cái thùng để ngửa, nửa đóng nửa mở và nằm ngay phía trước chiếc xe tải chở hàng của cửa hiệu nội thất. Cửa hiệu này đã không mở cửa trong một vài tiếng đồng hồ. Nó vẫn còn an toàn ngồi trong đó được một lúc nữa.
Eta hứa sẽ mang tiền ra ngay lập tức nhưng chỉ nửa phút sau khi cô biến vào trong thì John thuyết giáo cũng xuất hiện. Nó xích cái xe đạp vào thùng rác rồi cũng đi vào. Sau đó là Mojo rồi đến thằng nhóc được mệnh danh là Đồ ngũ kim do có hàng tá những cái khuyên trên người. Chắc hẳn họ đã không thực hiện việc đối chiếu bản kê vào ngày hôm trước vì muốn về nhà tránh mưa, nên hôm nay phải đến sớm để làm trước khi vắt chân lên cổ mà chạy.
Chẳng thấy Eta đâu.
Tất cả những gì cô ta làm chỉ là nhét tiền vào trong một chiếc phong bì rồi đi ra ngoài bỏ vào chiếc xe tải. Không thấy bóng dáng lão chủ Rocco hay Vlad, người bạn tri kỉ của lão, kẻ cả ngày chỉ biết hút thuốc, buôn chuyện điện thoại với mấy tay người Nga hoặc đánh golf ngay trong văn phòng. Rocco thường chín giờ mới đến. Vlad thì phải tầm trưa mới thèm ló mặt với bộ dạng bơ phờ của một kẻ mới nốc rượu đẫy tễ.
Thôi nào Eta. Thôi nào.
Jace rúc vào chiếc áo quân đội quá khổ và tranh thủ đọc trang báo mà nó đã chỉ cho cô ta thấy lúc còn ở trên xe. Nó đọc đi đọc lại mẩu báo đến lần thứ một trăm rồi. Cái chết đột ngột của Lenny Lowell đã được thu nhỏ thành hai cột báo bé tí chìm khuất giữa hàng tá những bài báo của tờ Thời báo LA. Người ta nói rằng chính con gái của gã luật sư đã tìm thấy cha, cô Abigail (một sinh viên hai mươi ba tuổi của trường luật Tây Nam) và nguyên nhân dẫn tới cái chết là do bị nện dùi cui. Họ đang tiến hành khám nghiệm tử thi. Các thám tử của phòng hình sự Los Angeles đang lần theo tất cả các đầu mối.
Abby Lowell. Cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu trong tấm ảnh đặt trên bàn của Lenny là một sinh viên luật. Jace tự hỏi liệu cô ta có nhìn thấy gì không. Có khi cô ta đã thấy tên sát nhân bỏ chạy khỏi hiện trường. Có thể cô ta biết ai là kẻ muốn cha cô ta phải chết và nguyên nhân của án mạng đó, hoặc biết những kẻ trong thước phim đó là ai.
Cửa sau của văn phòng Speed bật mở, có hai người bước ra ngoài. Người đàn ông đi ra trước, dáng người tầm thước với chiếc áo mưa thoạt nhìn đã thấy là đắt tiền và chiếc mũ hệt như thám tử trong những bộ phim của thập kỷ năm mươi. Kiểu thám tử Sam Spade. Philip Marlowe. Theo sát là một phụ nữ mảnh dẻ bận đồ đen, ánh đỏ lấp ló trên khe ngực. Bực tức. Người Hispanic. Chắc thám tử Sam Spade cũng chẳng thèm để ý đến cô ta.
Cảnh sát. Ít nhất là gã kia, dù hắn ăn mặc rất bảnh chọe. Jace đã sáu lần nhìn thấy cớm. Bọn họ có một cung cách y hệt nhau, từ đi đứng, hành động, đôi mắt không bao giờ ngừng sục sạo xung quanh mỗi khi đến một địa điểm mới. Họ chú ý đến mọi thứ xung quanh đề phòng sau này cần nhớ lại mọi chi tiết.
Hắn từ từ đi vòng quanh chiếc xe tải của Eta rồi ngó vào trong. Toàn thân Jace bỗng ớn lạnh, nó nổi da gà. Người phụ nữ có vẻ khoái việc cằn nhằn gã kia hơn là phải chui vào trong chiếc xe. Cả hai đều không muốn thử mở cánh cửa đó ra mà lại quay vào trong tòa nhà.
Jace rùng mình. Tại sao bọn cớm lại quan tâm đến xe của Eta, trừ phi có ai nói gì đó. Lúc đầu cô ta còn khuyên nó nên đến gặp cảnh sát. Biết đâu cô ta lại muốn quyết định thay cho nó chứ?
Nó tự nhắc bản thân không được thất vọng vì nó có bao giờ thực sự chờ đợi điều gì từ ai đó đâu. Ngoại trừ một chuyện là nó đã cảm thấy thất vọng rồi. Người ta không bao giờ nói đúng như những gì họ nghĩ. Hoặc thực ra họ cũng định giữ lời hứa khi nói ra điều đó, nhưng với điều kiện là không có áp lực nào.
Eta đối xử với những người đưa thư như thể cô ta là bà mẹ cau có của họ vậy. Cô ta tốt bụng. Nhưng tại sao cô ta phải mạo hiểm vì nó? Cô ta có cuộc sống riêng và những đứa con. Nó lại chẳng phải bà con thân thích gì. Hoặc có lẽ cô ta là kiểu bà mẹ luôn hành động vì con cái,
vì muốn tốt cho con
, mà kết cục hóa ra lại cực kì tồi tệ.
Jace trách bản thân đã thật ngu ngốc khi đến cầu xin sự giúp đỡ của cô ta, bảo cô ta nói dối cho nó. Dính dáng đến người khác nghĩa là sẽ không thể hoàn toàn kiểm soát được tình huống. Nhưng nó chỉ nghĩ ra được mỗi cách ấy để có thể kiếm được hai trăm đô la. Khoản tiền đủ để nó có thể sống lay lắt thêm một thời gian nếu cần thiết. Nó không muốn rút tiền ra khỏi cái ngân hàng của nó. Mà thực chất là một chiếc hộp sắt chịu nhiệt giấu trong đường ống dẫn khí ở buồng tắm. Số tiền đó để dành cho cuộc sống của Tyler, phòng khi có chuyện không hay xảy ra.
Có chuyện xảy ra thật rồi.
Đã đến lúc phải chuồn thôi.
Nhân có chiếc xe tải chuyển hàng che trước mặt, Jace vội chui ra khỏi cái hộp. Nó dựng cổ áo lên, co vai lại, che tờ báo thành hình cái lều trên đầu rồi bắt đầu đi ra khỏi con hẻm. Nó cố gắng không đi tập tễnh và ra cái vẻ chẳng vội vàng gì, như thể chẳng biết đi đâu và không hề muốn co giò chạy. Mắt nó dán xuống đất.
Giờ thì sao nào, J.C.?
Chiếc phong bì đựng tấm phim âm bản được dính quanh người nó bằng băng dính cứu thương. Nó phải tìm chỗ giấu, một nơi nào đó cách xa Tyler và gia đình nhà Chen. Rõ ràng nó rất có giá trị đối với một vài kẻ nào đó. Jace có thể dùng nó như một thứ bảo hiểm nếu như mọi chuyện đi xa hơn. Nó cần tìm một nơi an toàn. Một địa điểm công cộng. Và nó cần gặp Abby Lowell.
Một chiếc ô tô rẽ vào đầu con hẻm rồi từ từ trườn về phía nó. Có thể là hai tên cớm đó.
Ô tô mui kín màu đen.
Kính chắn gió bị rạn.
Nỗi sợ hãi lan đến tận huyết quản nhanh như thuốc độc, bụng nó quặn thắt. Nó chợt muốn nhìn gương mặt của kẻ truy đuổi để biết đâu có thể nhận diện được con quái vật đó. Dưới ánh sáng ban ngày có khi hắn ta chỉ là một gã nhỏ bé chẳng có gì đáng sợ. Nhưng dĩ nhiên đó không phải là sự thật. Hắn muốn thứ mà Jace đang có. Mà nếu Jace có đưa cho hắn thì đằng nào cũng bị khử vì nó biết quá nhiều. Dù sự thực là nó hoàn toàn chẳng biết gì.
Chiếc xe đi chậm lại khi đến gần nó. Ngực Jace thắt lại. Nó ở ngay bên cạnh gã lái xe. Liệu gã có nhớ mặt nó không? Cảnh tượng đêm qua chợt lóe lên trước mắt nó. Nó ngồi trên xe đạp, giáng thẳng chiếc khóa chữ U vào kính xe. Nó không thể nhớ nổi gương mặt gã lái xe, còn gã thì sao? Khi ấy nó đội mũ bảo hiểm và đeo kính bảo hộ.
Nó liếc mắt khi chiếc xe đến sát gần.
Cái đầu như một tảng đá vuông vức, cặp mắt ti hí lộ vẻ tàn bạo, mái tóc húi cua sẫm màu. Dưới bộ râu quai nón là làn da nhợt nhạt xanh tái. Trên sống mũi hắn là một mẩu băng y tế màu trắng. Hắn có một nốt ruồi màu đen phía sau cổ. Loại nốt ruồi giống như cục u trồi lên, to cỡ cái tẩy bút chì.
Chiếc xe bò qua như một con báo trong khu rừng nhiệt đới, lặng lẽ, khéo léo, dấu hiệu của điềm gở.
Jace vẫn cứ đi, cố kiềm chế không ngoái đầu lại. Chân nó lúc này giống như hai tảng thạch vậy.
Gã đó đi qua văn phòng Speed. Dĩ nhiên hắn biết nơi Jace làm việc. Hắn có cái túi đưa thư của Jace. Trí nhớ lại lóe lên: hắn đã chộp lấy nó và cái quai túi bị kéo giật lại. Trong túi cũng chẳng có gì nhiều nhặn, một cái bơm xe đạp, đồ sửa xe, hai phiếu hàng để trống... với lô gô của Speed và địa chỉ màu đỏ phía trên tờ giấy.
Cũng giống như bọn cớm, tiếp theo gã đó sẽ đi tìm nơi ở của Jace. Nhưng không ai có thể làm được điều đó, nó tự trấn an mình như vậy. Địa chỉ duy nhất của nó mà Speed có là hộp thư bưu điện cũ. Và cái địa chỉ duy nhất mà họ lưu trên giấy tờ là một căn hộ cũ kĩ, nơi nó từng sống với mẹ trong một thời gian ngắn trước cả khi Tyler ra đời. Không ai có thể tìm ra nó.
Nhưng những con cá mập vẫn lượn lờ dưới nước để săn mồi.
Hai cảnh sát và một tên giết người.
Mình chưa bao giờ muốn trở thành một người nổi tiếng, nó nghĩ khi đi sang đường. Cái vị trí ấy kéo theo quá nhiều rắc rối.
Nó đánh liều nhìn ra phía sau. Đèn hậu của chiếc xe mui kín nhấp nháy ở mãi tận cuối con hẻm.
Jace vùng chạy. Mắt cá chân nó nhói đau. Nó không còn đủ sức để cảm thấy điều đó nữa. Bỏ thời gian ra để chữa lành vết thương thì quả là xa xỉ. Lúc này tất cả năng lượng của nó là để dành cho sự đấu tranh sinh tồn.
Nó cần phải gặp Abby Lowell.