Chương 1058: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (321)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1350 chữ
- 2022-02-09 04:20:45
Mặc dù Phong Lăng có chút hiểu biết về những vùng quan trọng và các huyệt vị trên cơ thể con người nhưng dù sao cô cũng không phải bác sĩ, suy cho cùng cô cũng không nắm rõ được là anh bị thương đến mức nào. Phong Lăng chỉ nhớ rằng khi ngồi trong xe, đằng sau lưng anh thấm đẫm máu tươi, nhìn chung thì vết thương không hề nhẹ.
Sau khi vào trong phòng bệnh, một cô y tá cũng theo vào để giúp Phong Lăng thay bộ đồ nhạt màu dành cho bệnh nhân để cô cảm thấy thoải mái hơn. Sau đấy, y tá đưa cô đi làm xét nghiệm rồi dắt cô quay trở lại phòng để nghỉ ngơi.
Họ sắp xếp cho cô ở một căn phòng có tivi, internet, còn có phòng vệ sinh, phòng tắm, nhà bếp, sofa, bàn uống nước cũng đầy đủ ngay trong phòng bệnh. Rõ ràng đây là một phòng bệnh hạng sang, cao cấp. Đến cả giường bệnh cũng không phải một màu trắng phếu như giường của những phòng bệnh bình thường khác nhưng phần lớn vẫn là một màu nhàn nhạt. Xem ra, dù đây chỉ là một chỗ ở tạm thời thì cũng không khiến bệnh nhân có cảm giác khó chịu, phòng bệnh này chẳng khác gì một căn hộ cao cấp, rất ấm áp. Hơn nữa, phòng bệnh ở tận tầng thứ mười mấy của bệnh viện, ngoài cửa sổ là khu dân cư, không phải chốn thành thị náo nhiệt nên không gian rất yên tĩnh.
Ông chủ võ quán gọi điện tới cho Phong Lăng, sau khi cô nói qua chuyện của bản thân thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô vội cúp máy, quay đầu nhìn thì thấy Văn Nhạc Tình.
Văn Nhạc Tình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Phong Lăng đang ngồi bên mép giường, mắt sáng lên:
Chị còn tưởng em đang nghỉ ngơi chứ, sao còn chưa ngủ đi?
Phong Lăng bình tĩnh đáp:
Đổi ngược lại là chị, đột nhiên bị một đám người của căn cứ XI cưỡng chế đưa tới đây thì chị có ngủ được không?
Văn Nhạc Tình không rõ rốt cuộc là Phong Lăng được đưa đến đây như thế nào nên khi nghe thấy Phong Lăng nói vậy, cô liền bật cười. Sau khi bước vào phòng, cô quan sát sắc mặt của Phong Lăng thật cẩn thận:
Chắc là em cũng bị thương rồi đúng không? Chị chỉ biết là Hàn Kình đi đón em đến đây chứ không rõ anh ấy dùng cách nào để đưa em về. Theo chị thấy thì chắc do Hàn Kình hiểu rõ tính cách của em, anh ấy muốn em được chữa trị tử tế nhưng chắc chắn là em sẽ không đồng ý nên đành phải dùng đến biện pháp mạnh thì em mới chịu nghe lời.
Phong Lăng không nói gì thêm về chủ đề này nữa, cô nhìn Nhạc Tình:
Chị bỏ công việc ở bệnh viện Los Angeles rồi à?
Ừm.
Văn Nhạc Tình mỉm cười.
Phong Lăng không phải kiểu người tọc mạch, cũng không quá tò mò về chuyện của người khác nhưng quả thật là cô vô cùng hiếu kỳ về mối quan hệ giữa Bác sĩ Văn và Văn Nhạc Tình. Nhưng ít nhất, cô vẫn có thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi không hỏi thêm gì nữa.
Nghe họ nói em bị thương khá nghiêm trọng hả, sao thế, sao không ở lại bệnh viện điều trị thêm một thời gian?
Văn Nhạc Tình vừa nói vừa đi tới kéo tay Phong Lăng. Sau khi sờ nắn bàn tay cô, Nhạc Tình lại nhìn Phong Lăng:
Chị chỉ nghe họ nói qua, hình như em bị thương do bom nổ, có đi chụp phim không?
Tôi không sao, ảnh hưởng do chấn động chắc chắn sẽ hơi khó chịu một khoảng thời gian thôi! Khi đi làm nhiệm vụ cho căn cứ XI, tôi cũng thường xuyên gặp phải trường hợp bom nổ sát bên cạnh, chỉ cần không bị rơi vào đầu thì đều là chuyện nhỏ cả.
Phong Lăng muốn rút tay lại nhưng Văn Nhạc Tình vẫn kiên quyết kéo lấy tay cô, nhìn cô:
Phong Lăng, hai năm qua, em...
Là chị nói với anh ấy rằng tôi ở đây hay là tự anh ấy phát hiện ra?
Phong Lăng thấp giọng hỏi.
Văn Nhạc Tình nhìn cô một lát, sau đó mỉm cười:
Chị giúp em che giấu hai năm trời, sao lại đột nhiên nói cho anh ấy biết được chứ!
Vậy thì đúng rồi.
Cô đã ẩn nấp lâu như vậy, cuối cùng chỉ vì đi tham gia một trận thi đấu mà bị lộ hành tung.
Văn Nhạc Tình vừa nói chuyện vừa giúp cô kiểm tra cơ thể, sau đấy, cô đứng dậy gọi bác sĩ của bệnh viện vào để sắp xếp cho Phong Lăng đi chụp X-quang, nói là muốn kiểm tra tình trạng thương tích nội tạng bên trong cùng nhiều cơ quan khác.
Trước đó Phong Lăng cũng đã khám rồi, cô nhớ là bác sĩ nói rằng không quá nghiêm trọng, cộng thêm việc bản thân cô không muốn ở lại bệnh viện để bị giám sát nên cuối cùng cô cứ mặc kệ mà bỏ đi. Bác sĩ thấy cô không có người thân hay bạn bè gì bên cạnh nên cũng kệ cô, không quan tâm đến.
Nhưng chắc chắn nơi này của Văn Nhạc Tình không cách nào làm qua loa cho xong được, Phong Lăng đành phải phối hợp đi chụp X-quang, sau đấy cô lại quay về phòng bệnh đợi.
Rất nhanh, Văn Nhạc Tình đã cầm tấm phim của cô quay lại, nét mặt có vẻ yên tâm:
Cũng may chỉ là do chịu áp lực không khí quá lớn nên nội tạng bên trong tạm thời bất ổn, có thể sẽ hơi có cảm giác đau đớn một chút nhưng không bị thương nghiêm trọng. Thời gian tới, em đừng vận động mạnh, nhất định phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh, qua mấy ngày sẽ khỏi.
Nói xong, Văn Nhạc Tình đỡ Phong Lăng nằm xuống giường, sau đó, cô ấy lại nhìn cô như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Phong Lăng biết rõ, mỗi một câu nói của những người ở đây đều sẽ chỉ liên quan đến Lệ Nam Hành. Thấy Văn Nhạc Tình không nói gì, Phong Lăng cũng không chủ động hỏi.
Cô cũng hiểu được nguyên nhân mà mình bị cưỡng chế đưa tới đây.
Ngay khi Phong Lăng cho rằng Văn Nhạc Tình không có gì để nói nữa, sẽ để cho cô nghỉ ngơi một mình thì Nhạc Tình đột ngột mở miệng:
Em có muốn ở bên cạnh Nam Hành một lát không?
Gương mặt Phong Lăng không thể hiện ra nhiều cảm xúc dư thừa, cô chỉ nhìn Nhạc Tình:
Làm gì?
Phòng bệnh của anh ấy không có ai cả.
...
Phong Lăng vẫn giữ nguyên biểu cảm:
Có người hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi bị cưỡng chế đưa tới đây chứ không phải muốn đến đây thăm anh ta.
Phải hay không thì trong lòng em rõ nhất. Con gái có thể nhìn thấu được nội tâm của nhau đấy. Cái kiểu tính cách mạnh mẽ, cố chấp này của em đương nhiên sẽ không cho phép em để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối nhất của mình. Cũng như hai năm trước, khi em bị đuổi khỏi căn cứ XI một cách vô lý như thế nhưng sau khi tỉnh lại thì đến một giọt nước mắt không chịu rơi, cũng không hề nói một lời oán trách nào.
Văn Nhạc Tình nhẹ nhàng nói tiếp:
Giờ cũng chẳng khác gì, rõ ràng trong lòng em nhớ thương anh ấy, vậy mà vẫn mạnh miệng không thừa nhận. Lúc này, phòng bệnh của anh ấy không có người, em không cần phải lo là sẽ có người nhìn thấy đâu.