Chương 1065: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (328)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1393 chữ
- 2022-02-09 04:20:46
Bao giờ anh ấy trở về, tôi chờ anh ấy.
Không xác định được, bằng không cô ngồi chờ ở đây trước đi?
Không cần đâu, nói cho tôi biết bây giờ đội bắn tỉa ở đâu, tôi qua xem.
A Phong cười cười:
Cô không sợ đám A K trông thấy cô, trực tiếp trói cô lại trong trại huấn luyện, không cho cô đi ra nữa hay sao?
Ánh mắt Phong Lăng bình tĩnh:
Bọn họ không có lá gan này.
A Phong nhíu mày.
Cũng phải, nếu là trước đây, e rằng mấy anh bạn trẻ kia còn có thể làm được chuyện như vậy nhưng bây giờ dù sao cũng đã biết Phong Lăng là nữ, cũng biết Lệ lão đại đối với cô... Khụ, ai dám ra thay thì rõ ràng là không muốn sống nữa rồi.
Chung quy cũng đã hai năm rồi mới quay trở lại, những nơi quen thuộc hoặc không quen thuộc lần lượt lướt qua trước mắt cô, Phong Lăng tưởng rằng đáy lòng mình sẽ không có chút dao động nào, nhưng thật ra lúc đi về phía trại huấn luyện của đội bắn tỉa, đi ngang qua những chỗ kia, lòng cô đều nổi sóng.
Nhất là những bé trai trước đây gọi cô là sư phụ Phong Lăng, trong khoảng thời gian ba năm này đã lột xác thành những cậu nhóc choai choai, đang nghiêm túc thực hiện huấn luyện buổi sáng trong trại huấn luyện đội Bốn. Lúc đi ngang qua bên ngoài trại huấn luyện đội Bốn, Phong Lăng liếc nhìn vào bên trong, không quấy rầy bọn họ mà vòng qua đằng trước.
Bây giờ, trại huấn luyện của đội bắn tỉa được bố trí ở một sân huấn luyện lớn nhất ở phía nam căn cứ. Trước kia, nơi này vốn là chỗ huấn luyện đặc biệt cho đội tinh anh, nghe nói hiện tại đội tinh anh có một trại huấn luyện riêng khác được xây dựng ở bên ngoài trụ sở, hệ thống thiết bị còn tốt hơn ở đây gấp bội. Vậy thì hẳn là căn cứ XI vốn đã không nhỏ lại mở rộng hơn không ít, lại xây dựng thêm rất nhiều trại huấn luyện bên ngoài, tuyển rất nhiều thành viên.
Tình thế như vậy cũng tạo ra áp lực không nhỏ đối với phía quân đội bên kia, nhưng bất kể quân đội có không phục thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể tuỳ tiện chống lại căn cứ XI được.
Trong doanh trại đội bắn tỉa.
Bốn đội viên đang thuần thục cầm súng ngắm cỡ lớn mà trước đây họ cầm cũng cầm không vững, tiếng súng đều đặn ổn định liên tiếp truyền đến.
Phong Lăng đứng bên ngoài nhìn bóng lưng lúc đang huấn luyện của bốn thành viên, nhìn súng ngắm trong tay bọn họ, không nói gì, cũng không đi vào làm phiền, nhưng lại vô cớ cảm thấy ngứa tay. Cho dù chẳng hề muốn quay về làm chức huấn luyện viên bỏ đi gì gì đó, nhưng thật ra cô rất nhớ những khẩu súng ngắm này, nhìn bọn họ huấn luyện ở đây, cô lại có cảm giác muốn đi vào cầm một khẩu súng lên thử xem.
Phong Lăng dằn nỗi xúc động này xuống, không làm gì mà chỉ nhìn bốn người ở bên trong.
Tam là người đầu tiên phát hiện ra Phong Lăng. Vốn dĩ anh ta quay đầu lại định gọi huấn luyện viên qua đây thêm đạn giúp mình nhưng lúc ngoảnh lại dường như đột nhiên trông thấy ai đó. Tam đảo mắt, chợt nhìn thấy Phong Lăng đứng bên ngoài trại huấn luyện, đang nhìn bọn họ không chớp mắt lấy một cái.
Phong Lăng?
Tam còn tưởng mình nhìn lầm, kinh ngạc thốt lên.
A K và những người khác đều đang ghìm súng chuẩn bị lần ngắm bắn lần sau, nghe thấy giọng nói của Tam bèn vội vàng đảo mắt nhìn về phía anh ta, rồi lại nhìn theo hướng anh ta đang nhìn và trông thấy Phong Lăng. Ai nấy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trong ánh mắt kinh ngạc còn xen lẫn cả vẻ mừng rỡ.
Phong Lăng?
Thật sự là Phong Lăng sao?
Trời ạ, Phong Lăng trở về rồi!
Phong Lăng không muốn quấy rầy bọn họ, kết quả không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Cô không muốn tiếp xúc và cũng lười đi chào hỏi những người khác trong căn cứ này, nhưng vẫn sẵn lòng qua lại với bốn người trong đội bắn tỉa.
Cô khẽ mỉm cười với họ, nếu đã bị phát hiện thì cũng không ẩn nấp, trốn tránh nữa mà dứt khoát đi thẳng vào. Vừa vào trong chưa được mấy bước, Lâm Thành và Lôi Bằng xông thẳng về phía trước rồi bế cô lên, Tam cũng bất chấp Phong Lăng rốt cuộc là phụ nữ hay đàn ông, cũng theo qua đây cùng bế Phong Lăng lên, nâng cô quá đỉnh đầu, phấn khởi quăng cô lên cao.
Mấy người nhịp nhàng hô hào vài tiếng, lại quăng Phong Lăng lên cao mấy lần, mãi đến khi Phong Lăng khẽ kêu:
Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống!
Ba người mới cười hi hi ha ha thả cô xuống.
Phong Lăng tạm thời cảm thấy không quá quen với sự nhiệt tình của họ, cô lùi về phía sau một bước, lại thấy ba người này đều đang nhìn cô chằm chằm như đang nhìn một kẻ ngoại tộc.
Cô mặc một bộ quần áo thể thao nữ nhẹ nhàng, màu đen, cùng màu với đồng phục chiến đấu của họ, nhưng rõ ràng lại rất khác trước đây, ít nhất cô không cần phải cố tình che giấu đường nét trước ngực nữa, ít nhất mái tóc đã từng ngắn đến đáng thương của cô mặc dù bây giờ vẫn ngắn, nhưng cũng dài quá tai, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
A K đứng bên cạnh, đặt khẩu súng ngắm trong tay xuống dưới đất, nhìn dáng vẻ Phong Lăng bị ba người bọn họ nhấc lên thật cao rồi thả xuống, nở nụ cười.
Phong Lăng, nghe nói lần này cô trở về là được căn cứ chúng ta mời làm huấn luyện viên thực tập ở sân bắn tỉa luôn phải không? Tốt lắm! Đây đúng là một cú tát đau vào mặt mấy ông cụ nhà họ Lệ mà, nở mày nở mặt trở về, thật sự là rửa sạch nhục nhã, khiến người ta nghe thôi cũng thấy sảng khoái!
Tam nói với đôi mắt sáng rực, còn vừa nói vừa nhìn mặt của Phong Lăng, không nhịn được mà nghiêng đầu ghé vào bên tai Lôi Bằng bảo:
Sau khi ‘cậu’ Phong Lăng này biến thành phụ nữ, tôi nhìn thế nào cũng thấy xinh đáo để, trước đây chúng ta lăn lộn cùng một chỗ mỗi ngày, cậu nói xem có phải mắt chúng ta có vấn đề không, thế mà chẳng nhận ra người ta là con gái…
Lôi Bằng cười khiển trách:
M kiếp, trong đầu cậu chỉ có súng, đã bao giờ có cô nàng nào chưa?
Nói cứ như thể hồi đó cậu đã nhìn ra rồi vậy.
Chủ yếu là quá thân quen với nhau, vẫn cho rằng Phong Lăng chỉ là một người anh em thuộc kiểu hơi nhỏ nhắn xinh xắn mà thôi, sao có thể nghĩ được nhiều như thế. Lúc đó cậu chơi thân với cô ấy như vậy, chẳng phải cậu cũng không phát hiện ra sao?
Lôi Bằng đảo mắt nhìn về phía A K.
A K nhíu mày, nhìn về phía Phong Lăng:
Vậy chuyện này quả thực phải tìm Phong Lăng tính sổ, bị lừa gạt lâu như vậy, trước khi đi còn muốn kích thích chúng ta, làm chúng ta tổn thương. Trong hai năm qua, vì muốn tìm cô ấy mà chúng ta đã lo lắng biết bao nhiêu, ngược lại cô ấy lại sống rất tốt, sau khi nhận được thư mời vẫn không thèm trở về, rề rà nhiều ngày như vậy mới quay lại, cũng không biết rốt cuộc lề mề cái gì, chẳng phải vẫn luôn nói căn cứ XI là nhà của mình sao? Bây giờ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực về nhà, cô lại không muốn về nữa à?