Chương 1088: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (351)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1498 chữ
- 2022-02-09 04:20:49
Lệ Nam Hành đã đến nơi, anh ngồi xuống ghế sofa, quét mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh đèn rực rỡ ở trong khu biệt thự, rồi lại lia mắt về phía Tần Tư Đình đang đứng trước cửa sổ sát đất với vẻ âm trầm hờ hững:
Tôi sợ cậu ta nghĩ quẩn nên mới đến xem thử, kết quả vừa đến là đã thấy cậu ta đứng đơ như cắm rễ trước cửa sổ, đến giờ là nửa tiếng rồi. Tôi đang nghi cậu ta đã nhập định thành Phật rồi, nói cái gì cũng chẳng nghe lọt tai đâu.
Nói tới đây Lệ Nam Hành đưa tay lên day trán, nếu không phải vì Tần Tư Đình thì anh đã không bỏ mặc Phong Lăng ở lại một mình trong khách sạn rồi.
Chuyện gọi Thời Niệm Ca tới Club Tử Tinh Thành, Lệ Nam Hành vốn dĩ không định quan tâm, nhưng Thời Niệm Ca vừa khéo chọn đúng ngày sinh nhật của anh để đưa bánh kem đến, trùng hợp lần này Lệ Nam Hành đến Hải Thành sẽ ở lại lâu hơn bình thường. Anh không rảnh hơi để xen tay vào chuyện này, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhìn nổi dáng vẻ cô độc lẻ loi người không ra người, quỷ không ra quỷ của Tần Tư Đình mấy năm qua.
Lúc Mặc Cảnh Thâm chạy đến, Tần Tư Đình vẫn đứng sững trước cửa sổ sát đất.
Cậu ta đứng đó bao lâu rồi?
Mặc Cảnh Thâm đi vào.
Lệ Nam Hành đảo mắt nhìn người đàn ông cao to đang bước vào, bàn tay hằn rõ các khớp xương búng tàn thuốc, lông mày nhíu lại:
Hình như cậu ta đứng đó suốt từ lúc về, lúc tôi đến cậu ta đã như thế rồi.
Nói đi cũng phải nói lại.
Lệ Nam Hành liếc Mặc Cảnh Thâm một cái:
Muộn vậy rồi mà cậu còn đến được đây, chẳng lẽ Quý Noãn say đến mức không nhận ra cậu là ai nên đạp thẳng cậu xuống giường à?
Mặc Cảnh Thâm liếc lại anh:
Cậu có kinh nghiệm nhỉ? Thường bị phụ nữ đạp lắm à?
Lệ Nam Hành nhướn mày rồi cười, ngậm một điếu thuốc.
Chẳng phải là thường xuyên bị đạp sao.
Trên đời này chỉ có một người con gái duy nhất đạp được anh, đó là Phong Lăng.
Một tiếng trước, trong phòng khách sạn, anh mới vừa bị cô đạp cho vài cú, lực đá cứ như đang trút giận, bây giờ xương đùi anh còn đang đau nhức đây.
Ba người đàn ông ở trong biệt thự uống đến tận khi trời sáng, tiện thể châm chọc Tần Tư Đình một phen. Thoáng thấy mặt trời đã lên, Lệ Nam Hành lại liếc qua điện thoại của mình, không có cuộc gọi đến từ Phong Lăng.
Dù cho cô thức dậy rồi cũng sẽ không gọi điện cho anh.
Bây giờ, sợ là cô đang giận đến mức chỉ tiếc không thể cách xa anh cả một hệ mặt trời ấy chứ.
Nếu không hung hăng với cô một lần thì không biết cô gái nhỏ này sẽ không hiểu nổi lòng mình đến bao giờ nữa.
Đêm nay Tần Tư Đình hiếm khi uống nhiều rượu, bởi vì Thời Niệm Ca đã bỏ đi nhiều năm như thế, dạo này lại trở về nước, còn xuất hiện trước mặt anh ta. Đèn trong biệt thự đối diện đã tắt mấy năm rồi, nay lại được bật sáng lên.
Một nhân vật nổi tiếng trong giới y học có thể nắm giữ quyền quyết định sống chết của con người trước bàn mổ như anh ta, ấy vậy mà lại thua một chữ
tình
.
Đêm nay tâm trạng của Mặc Cảnh Thâm không tốt, nghe nói Quý Noãn muốn đến thành phố T để học, nay bà xã xinh đẹp động lòng người muốn đến thành phố khác để học lên cao hơn, Mặc Cảnh Thâm không có lý do gì để từ chối, lửa giận hừng hực nhưng không biết trút vào đâu.
Một Mặc Cảnh Thâm đánh đâu thắng đó, lúc lâm nguy, ngay cả lông mày cũng không nhíu, nay lại bị bà xã của mình làm đau đầu.
Nhưng Lệ Nam Hành thì khác.
Cuối cùng cô vợ nhỏ của anh cũng học được cách biết ghen, hôm nay tâm trạng của boss Lệ rất tốt.
...
Lúc Phong Lăng tỉnh lại sau giấc ngủ say đã là hơn sáu giờ sáng. Vừa mở mắt ra cô đã ngồi bật dậy, không thấy Lệ Nam Hành nên Phong Lăng đảo mắt nhìn cả phòng mới phát hiện áo khoác mà người đàn ông đó mặc cũng không thấy đâu.
Anh đi rồi!
Thế là hôm qua anh hôn cô, cắn cô, ôm cô thật sự là do đã nhầm cô thành vợ của mình à?
Nhầm cô thành ai? Phong Minh Châu chăng?
Sau khi tỉnh rượu phát hiện người trong phòng là cô, nên anh chẳng thèm chào hỏi mà bỏ đi luôn?
Phong Lăng xuống giường, đi một vòng quanh phòng, đúng là không có bóng dáng của Lệ Nam Hành thật, cô lại nhìn sắc trời ở ngoài cửa sổ, có lẽ anh đã rời đi lâu rồi.
Cho nên bây giờ có phải cô nên gửi cho anh một dòng tin nhắn, chúc anh và Phong Minh Châu trăm năm hạnh phúc sớm sinh quý tử không?
Chẳng hiểu sao cô lại không kiềm chế được nỗi tức giận cùng những suy nghĩ ấu trĩ này, khiến cho chính cô cũng cảm thật tức cười. Cô cứ đứng ở trong phòng một lúc như vậy, không hiểu làm sao lại nhếch miệng cười, thế nhưng nụ cười lại rất nhạt nhẽo. Sau khi dần bình ổn lại được cảm xúc, cô đi thẳng vào nhà tắm rửa mặt, sau đó ra khỏi căn phòng. Mặc kệ chứng minh thư của Lệ Nam Hành, sau khi cầm lấy chứng minh thư của mình, cô lập tức đi ra ngoài, rời đi mà chẳng hề quay đầu lại.
Hai tiếng sau, Lệ Nam Hành quay lại khách sạn.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy anh quay lại liền chạy đến đưa chứng minh thư cho anh, đồng thời lịch sự nói nhỏ với anh:
Anh Lệ, lúc chị Phong rời đi thì không nói gì cả, nhưng lúc đi sắc mặt chị ấy không tốt lắm.
Lệ Nam Hành khẽ đáp một tiếng, lại liếc mắt nhìn điện thoại di động, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn cho Phong Lăng:
Tối hôm qua anh uống nhiều quá, anh xin lỗi.
Sau khi gửi xong, Lệ Nam Hành lên xe, ngồi ở trong xe đợi một lúc, năm phút sau, Phong Lăng – người trước giờ rất ít khi gửi tin nhắn, đồng thời bình thường chắc chắn cô sẽ không trả lời tin nhắn này của anh, nay lại nhắn cho anh một chữ:
Cút!
Nhìn thấy dòng chữ và dấu chấm than mang theo nỗi tức giận này, Lệ Nam Hành chợt nở nụ cười.
Từ trước đến giờ Phong Lăng luôn cẩn thận dè dặt, cố gắng bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi việc.
Vậy mà hôm nay, lại xù lông lên.
Đáng yêu thật!
Lệ Nam Hành vừa cười vừa nhìn dòng chữ kia, anh không nhắn lại mà ném điện thoại di động lên chỗ ghế lái phụ, lái xe rời khỏi khách sạn.
. . .
Sau khi xù lông, Phong Lăng bắt đầu cố gắng tránh né bất kỳ nơi nào mà Lệ Nam Hành xuất hiện.
Biết gần đây anh ở Hải Thành, nên ngay cả phía Mặc thị cô cũng không đến, hằng ngày chỉ ở bên cạnh Quý Noãn. Bất kể Quý Noãn ở phòng làm việc, phòng họp, Ngự Viên hay là một nơi nào khác, trừ nơi ở tạm thời bây giờ của cô, Phong Lăng gần như sắp trở thành đồ trang sức trên người Quý Noãn luôn rồi. Nếu Mặc Cảnh Thâm không xuất hiện, Phong Lăng sẽ không bao giờ rời đi.
Rõ ràng Quý Noãn cũng phát hiện ra gần đây trạng thái của Phong Lăng không ổn lắm, cô không nhịn được mà hỏi:
Cô... gần đây ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi dành riêng cho mình cô cùng không cần nữa à, ngày nào cũng phải bảo vệ tôi như thế sao? Chẳng lẽ gần đây có kẻ nguy hiểm nào xuất hiện? Cô như thế tự dưng làm tôi thấy hơi hãi đấy.
Phong Lăng:
… Không có, chẳng qua chỉ là cảm thấy nếu anh Mặc đã mời tôi đến để bảo đảm sự an toàn cho cô, thì tôi không thể lơ là nhiệm vụ được.
Quý Noãn không nhịn được cười:
Cái đảm bảo an toàn này của cô đã đảm bảo đến mức cô như sắp dính lên người tôi luôn rồi, sao tôi luôn cảm thấy gần đây hình như cô đang trốn tránh ai đó nhỉ?
Đâu có, cô ảo giác đấy.
Quý Noãn nhíu mày:
Thật sự không có?
Không có.