Chương 1116: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (379)


Cô khóc lóc thảm thiết trước mặt anh ta, xin anh ta đừng đính hôn với người khác. Từng câu từng chữ của cô để lại trong hộp thư giống như dao, không ngừng giày vò lý trí của anh ta.

Rốt cuộc là ai điên đây?

Văn Lận Hàn nhắm mắt lại, lại một lần nữa chiếm đoạt cánh môi mềm mại đã bị hôn đến sưng đỏ của Văn Nhạc Tình, gần như muốn cướp lấy toàn bộ hơi thở của cô, cắn mút không hề nể tình.

Văn Nhạc Tình bất lực run rẩy dưới thân anh ta.

Lúc tay của Văn Lận Hàn nới lỏng quần áo của cô luồn vào trong, Văn Nhạc Tình đột nhiên co rúm người lại, quay đầu đi. Lúc này, người đàn ông lại cắn vào tai cô, vừa giống như bị ép đến bước đường cùng, lại giống như trả thù, như muốn trút hết cảm xúc nào đó.

Văn Nhạc Tình căn bản không có sức chống cự lại, chỉ có thể để hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống giường, nghẹn ngào nói:
Tại sao phải như thế này, anh, tại sao anh lại đối xử với em như thế...


Văn Lận Hàn im lặng trong chốc lát.

Một lúc lâu sau, dường như anh ta mới miễn cưỡng áp chế được những dục vọng sắp sụp đổ trong cơ thể, rồi đột nhiên chống hai tay bên người Văn Nhạc Tình, trong đôi mắt đen sâu thẳm đang cúi nhìn cô ánh lên sự sợ hãi và đau lòng rất rõ ràng, anh ta cố thấp giọng lạnh lùng nói:
Phải là anh hỏi em, tại sao em phải thích anh? Tại sao phải ép anh đi đến bước đường cùng như thế này?


Văn Nhạc Tình thút thít:
Em vừa nói rồi, sau này em sẽ không ép anh nữa, sau này em sẽ tránh xa anh, em cũng sẽ không...



Muộn rồi.
Đột nhiên người đàn ông nói hai chữ như thế.

Giọng nói anh ta rất khẽ, khẽ tới mức khiến cô cho rằng bản thân nghe nhầm, ngơ ngác nhìn anh ta. Anh ta nhìn chằm chằm vào đối phương, giọng nói rất trầm, rất khẽ, nhưng vẫn lọt vào tai Văn Nạc Tình.

Hô hấp của Văn Nhạc Tình ngừng lại trong nháy mắt, cô không dám tin khi nhìn cảm xúc vừa lóe lên rồi biến mất trong mắt anh ta.


Lúc em mười tám tuổi, anh còn có thể lý trí nói với em rằng tất cả đều không thể. Lúc em hai mươi ba tuổi, anh nói với em rằng phải lý trí, anh sẽ không bao giờ yêu em, để em ngoan ngoãn làm em gái của anh. Lúc em hai mươi lăm tuổi, anh suýt đã bị em kéo xuống vực sâu, hiện tại em gần hai mươi sáu tuổi, để lại cho anh bức thư dài như thế, dùng dao cắt từng nhát vào lòng anh. Bây giờ, em muốn rút lui, em cho rằng còn kịp sao?
Văn Lận Hàn rũ mắt nhìn Văn Nhạc Tình:
Anh không thể nào để cho em có lý do trốn đi khóc một mình nữa, càng không có cách nào trơ mắt nhìn em không sợ chết uống nhiều rượu như vậy dù biết rõ sẽ bị dị ứng. Em buông thả, em sa ngã, anh lại không thể trơ mắt nhìn em hủy hoại chính mình, nếu thật sự muốn sa ngã...


Văn Lận Hàn nhìn cô, mặc dù sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng lại nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ:
Đừng làm tổn thương chính mình nữa.


Từng giọt nước mắt của Văn Nhạc Tình vẫn tiếp tục rơi.

Đừng làm tổn thương chính mình nữa?

Cho nên, cuối cùng cũng vẫn bởi vì cách làm của cô mới ép anh ta đến bước này, trong từng câu chữ của anh ta đều là chất chứa đau lòng, nhưng không có ý đáp lại tình cảm của cô một cách thẳng thắn.

Cuối cùng anh ta vẫn bị cô ép thành thế này.

Văn Nhạc Tình nhắm mắt lại, cô bỗng nhớ lại một bộ phim điện ảnh Hồng Kông lúc bé từng xem, chính là cảnh Tiểu Thanh dụ dỗ Pháp Hải trước mặt Phật tổ.

Cuối cùng, đều chỉ là bản thân cô không thể có được và sự bất đắc dĩ của anh ấy, sự trung thành của anh ấy, còn cả sự lý trí trong lòng anh ấy, không hề lệch lạc.

Văn Nhạc Tình hít mũi, rất muốn cười nhưng không cười nổi, muốn khóc cũng không khóc được.


Bắt đầu từ bây giờ, em phải sống thật tốt cho anh, đừng gây ra nhiều chuyện như vậy nữa, trong nhà cũng đã biết tình cảm của em đối với anh nhiều năm rồi, em đừng để mình chịu tổn thương nữa. Hãy cố gắng làm việc, dù là Mỹ hay Trung Quốc, đều phải sống thật tốt. Nếu em muốn ở bên anh một cách đường đường chính chính, thì nên khiến mình mạnh mẽ hơn, có thể chịu đựng tất cả lời đồn ở bên ngoài, chứ không phải giống như hiện tại, chỉ mới không được như ý đã bị quật ngã.


Văn Nhạc Tình mở mắt nhìn anh ta, nhưng mãi mà không nói gì.


Em hiểu không?
Văn Lận Hàn rũ mắt nhìn chằm chằm vào đối phương:
Em nên học cách trưởng thành.


Môi cô vẫn còn hơi tê dại, nhưng câu nói của anh ta lại lạnh lùng giống như cả một ngọn núi băng đổ sụp xuống người cô.

Anh ta chỉ đang nhắc nhở cô vẫn chưa trưởng thành, nhắc nhở cô chưa đủ mạnh mẽ, nhắc nhở cô vì thứ tình cảm nhỏ bé này mà đã ép mình đến mức suy sụp, lại còn gây họa khiến anh ta không được yên lòng.

Văn Nhạc Tình nằm ở đó không nhúc nhích, tay siết lại nắm chặt tấm chăn dưới người, cô nhìn cổ áo sơ mi mở rộng của người đàn ông, nhìn xương quai xanh của anh ấy, trong đầu vang lên tiếng ù ù.

Lúc này, tiếng gõ cửa phía ngoài cửa càng ngày càng to, thậm chí điện thoại di động Văn Nhạc Tình để trên ghế sofa ngoài phòng khách cũng đã vang lên.

Văn Nhạc Tình nằm im trên giường, không có sức để đứng dậy, gần như chỉ có thể nhìn anh ta một cách mơ màng.

Văn Lận Hàn lại dời mắt đi, không đành lòng nhìn vào mắt đối phương, rồi đột nhiên đứng lên, rời khỏi cơ thể cô, xuống giường đi thẳng ra ngoài.

Mặc dù không có sức lực, nhưng cô cũng biết người tới bây giờ rất có thể là đàn đàn anh khóa trên, nếu như lúc đàn anh khóa trên của cô vào nhìn thấy Văn Lận Hàn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Văn Nhạc Tình vội vàng vùng dậy khỏi giường, miễn cưỡng chỉnh lại quần áo, xuống giường, lảo đảo bước nhanh ra ngoài.

Khi tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên thì Văn Lận Hàn đi tới mở cửa. Khi đàn anh khóa trên của Văn Nhạc Tình trông thấy Văn Lận Hàn thì khựng lại, phát hiện quần áo trên người Văn Lận Hàn không gọn gàng, chỉnh tề như mọi ngày, dường như còn thấy được cả vài nếp nhăn vừa xuất hiện.

Đàn anh khóa trên khẽ cau mày:
Bác sĩ Văn? Anh...


Văn Lận Hàn không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm:
Có chuyện gì?



Tiểu Tình ở đây sao?
Đàn anh khóa trên của Văn Nhạc Tình hỏi thẳng, trong lúc nói chuyện, anh ta lại nhìn vào phòng khách sau lưng Văn Lận Hàn:
Tôi vừa gọi điện cho em ấy, nghe thấy di động của em ấy vang lên trong đó, em ấy đâu rồi?



Em ấy ở đây, nhưng hôm nay không tiện gặp anh.
Văn Lận Hàn lạnh nhạt nói xong, trăng ra vẻ mặt vô cảm, định đóng cửa lại.

Nhưng lúc này, đàn anh khóa trên lại đột ngột đưa tay ra chặn cửa phòng, cùng lúc đó ánh mắt anh ta hơi lạnh xuống, nhìn người đàn ông trước mắt:
Bác sĩ Văn, lúc gọi điện thoại, Tiểu Tình đã đồng ý để tôi đến đây thăm em ấy, cuộc điện thoại kết thúc còn chưa đến một tiếng đồng hồ, hiện tại em ấy có thể gặp tôi rồi chứ? Tôi thấy tình trạng của Bác sĩ Văn không ổn lắm, có phải Tiểu Tình đã xảy ra chuyện gì không? Anh để tôi vào gặp em ấy một lát đi, chỉ cần tôi xác định Tiểu Tình không sao, tôi sẽ đi ngay lập tức.



Tôi ở đây thì em ấy có thể có chuyện gì được?
Văn Lận Hàn tỏ ra mất kiên nhẫn, anh ta liếc nhìn bàn tay đang chặn cửa của đối phương:
Bỏ tay ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.