Chương 1137: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (400)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1429 chữ
- 2022-02-09 04:20:55
Lệ Nam Hành sớm đã nhìn thấy xe của cô từ lúc cô lái xe vào. Vốn dĩ muốn ngồi lại trong xe một lúc nhưng anh lại nghe thấy tiếng của cô, biết rằng không thể giấu được, anh liền hạ kính xe xuống, rồi nhìn cô gái nhỏ đang quàng chiếc khăn đỏ đứng ở ngoài xe với đôi mắt đen sâu thẳm.
Anh đột nhiên cười:
Khăn quàng cổ này cũng đẹp đấy, ấm không?
Ừm.
Phong Lăng khẽ đáp một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng không thể không thừa nhận chiếc khăn này thật sự rất ấm áp, hơn nữa hôm nay Quý Noãn cũng luôn khen cô quàng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ này rất xinh, đen đỏ phối hợp cũng rất đẹp mắt.
Cô lại không chú ý đến giọng nói hơi khàn khàn ám muội của người đàn ông trước mặt. Bình thường khi đứng trước mặt cô, Lệ Nam Hành đều muốn hôn cô, trong lúc ôm cô cũng sẽ nói với giọng hơi khàn khàn. Người nhạy bén như cô trong phút chốc cũng không phát hiện ra được sự khác thường của anh.
Không xuống xe sao?
Thấy anh vẫn ngồi ở trong xe, Phong Lăng hỏi.
Em lên nghỉ ngơi trước đi, anh gọi điện thoại một lát rồi lên.
Lệ Nam Hành vừa cười vừa nói.
Phong Lăng thấy động tác lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra của anh có hơi chậm chạp, tuy không nhìn ra được có điều gì bất thường nhưng cô vẫn hỏi một câu theo bản năng:
Có phải anh không có chỗ nào thoải mái không?
Lệ Nam Hành bỗng khựng lại, anh quay đầu, nhìn cô xuyên qua cửa kính xe vẫn đang mở:
Không.
Ga ra dưới hầm rất lạnh, có cuộc gọi gì thì về phòng đã rồi hãy gọi, nếu như không tiện để em nghe thì em sẽ vào phòng ngủ tắm rửa. Chúng ta đã gặp ở đây rồi mà còn muốn tách ra về phòng, nhất thiết phải vậy không?
Phong Lăng vừa nói vừa đứng ở bên ngoài đợi anh xuống xe.
Bình thường đều là cô trốn tránh anh, cho dù sau khi làm hòa với nhau cũng thường là anh chủ động, hiếm khi thấy cô cố ý khăng khăng làm chuyện gì đó.
Bây giờ cô lại nhất quyết muốn đi lên cùng anh, đổi lại là lúc bình thường, chắc chắn Lệ Nam Hành sẽ rất vui vì giờ cô đã thay đổi từng chút từng chút một, chịu mở lòng từng chút một với anh.
Nhưng mà lúc này, đối diện với cô gái quàng chiếc khăn đỏ, khuôn mặt trắng ngần dụ dỗ người khác kia, Lệ Nam Hành chỉ cảm thấy bị giày vò.
Khoảng nửa phút sau, Lệ Nam Hành xuống xe.
Lúc xuống xe, không khí lạnh lẽo ngoài xe ập đến khiến anh tỉnh táo lên rất nhiều, có điều đóng cửa xe lại xong anh vẫn đứng ở bên cạnh Phong Lăng, không tiến đến rồi ôm chặt cô vào lòng như bình thường, mà duy trì khoảng cách nửa mét với cô rồi nói:
Đi thôi.
Phong Lăng thoáng nhìn anh rồi xoay người đi về phía thang máy dưới hầm để xe.
Lúc vào trong thang máy, Phong Lăng vừa lấy thẻ phòng trong túi xách ra vừa nói:
Anh chắc chắn mình không bị bệnh chứ?
Ừ.
Người đàn ông bên cạnh khẽ đáp.
Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, phản chiếu trong tấm gương ở cửa thang máy là hình ảnh Phong Lăng đang cúi đầu tìm đồ trong túi xách. Nhìn mái tóc mềm mại của người con gái, cùng với biểu cảm hiếm khi không lạnh lùng, thậm khí là còn có chút dịu dàng của cô, ban nãy Lệ Nam Hành cảm thấy tác dụng của loại thuốc trong ngụm rượu mà anh uống không quá mạnh, nhưng bây giờ hình như càng ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng…
Bấy giờ, Phong Lăng mới phát hiện ra dường như anh có gì đó khác thường. Đổi lại như mọi lần lúc này chắc chắn đã tiến sát tới, chỉ mong có thể vừa ôm vừa hôn cô trong thang máy, kể cả là không ôm không hôn cũng sẽ không duy trì khoảng cách với cô như vậy.
Vốn dĩ không gian trong thang máy không lớn, cô đứng gần cửa thang máy, anh đứng ở phía sau, hoàn toàn không có ý định lại gần.
Thang máy mở cửa
tinh
một tiếng, Phong Lăng bước ra. Lúc mở cửa phòng, cô quay lại nhìn anh, kết quả người đàn ông ấy vẫn đứng phía sau cô như vậy, không hề lên tiếng. Cô bước vào phòng, thay giày xong lại quay lại nhìn anh:
Lệ Nam Hành.
Anh vào phòng, cởi áo khoác ngoài rồi ném sang một bên, nghe thấy cô gọi nên quay đầu lại.
Thấy biểu cảm và trạng thái của anh cũng không có gì khác thường, cô mới nói:
Không phải anh muốn gọi điện thoại sao? Em về phòng ngủ rửa mặt thay thuốc trước, anh bận gì thì cứ làm đi.
Ừ, chú ý đừng để miệng vết thương dính nước.
Anh dặn dò.
Quả thực không có gì khác thường.
Chẳng lẽ vì hôm nay cô mang khăn quàng cổ màu đỏ nên tâm trạng cũng biến thành
màu đỏ
luôn rồi? Giống như những người con gái khác đều vì những thay đổi cảm xúc nhỏ nhặt của người yêu mà suy nghĩ lung tung gì đó.
Không nên như vậy chứ…
Không có gì khác thường, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng mà không thể nói nên lời.
Thấy Lệ Nam Hành cầm điện thoại đi vào phòng đọc sách, Phong Lăng cũng xoay người đi thẳng về phòng ngủ.
Phong Lăng tắm rửa rồi thay thuốc xong mất khoảng bốn mươi phút, trong thời gian này cô không nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì.
Phong Lăng lặng lẽ ngồi ở trong phòng một lát, xem tin nhắn Quý Noãn gửi cho cô sau khi về đến nhà, cô gửi tin nhắn trả lời, sau khi báo cho nhau biết rằng mình đã về nhà an toàn, cô bỏ điện thoại sang một bên.
Ngồi thêm một lúc, Phong Lăng đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, thấy cửa phòng sách khóa chặt, cửa phòng ngủ bên kia vẫn để hé như trước, chứng tỏ anh vào phòng sách xong cho đến bây giờ và vẫn chưa đi ra.
Xem ra nếu không phải sức khỏe không tốt thì chắc là hôm nay ở bên ngoài Lệ lão đại đã gặp phải người nào đó khiến anh không vui, tâm trạng không tốt hoặc là sao đó rồi.
Dù gì cô cũng là bạn gái, cứ luôn tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm tới anh thì có vẻ cũng không hay lắm.
Phong Lăng nghĩ một lúc rồi đi thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh lục lọi một lúc lâu trong đó, nhớ đến lúc nãy trên người Lệ Nam Hành có mùi rượu thoang thoảng, không biết có phải buổi tối có tiệc rượu xã giao không, có phải chỉ uống rượu mà không ăn gì không. Bản thân cô cũng không giỏi nấu cơm, nhưng vài món đơn giản thì vẫn có thể làm được.
Vì thế cô đi thẳng vào nhà bếp nấu một bát canh trứng hành đơn giản, món này không nhiều dầu mỡ, còn ấm bụng, thích hợp để ăn tối.
Sau khi làm xong, Phong Lăng bưng bát canh trong tay rồi đi đến trước cửa phòng sách, đưa một tay lên khẽ gõ cửa.
Người ở trong phòng không đáp lại, cô tính toán thời gian một chút, Lệ Nam Hành vào phòng lâu như vậy, có lẽ đã gọi điện thoại xong, giờ không thấy có động tĩnh gì, lẽ nào ngủ rồi?
Phong Lăng thử xoay nắm cửa, cửa phòng sách liền mở ra, cô bưng bát cháo đi thẳng vào trong, nhưng trong giây phút cô bước vào thì chợt nhìn thấy người đàn ông trong phòng sách đang…
Cảnh trước mắt khiến Phong Lăng vô cùng sốc, bát canh trong tay cô liền rơi thẳng xuống đất. Chỗ canh nóng hổi vung vẩy ra khắp sàn. Phong Lăng vô cùng hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy u ám, nguy hiểm của người đàn ông trước mặt. Cô vội vàng lùi về sau, vừa chạy ra ngoài vừa nói:
Em chưa thấy gì cả, anh cứ tiếp tục đi…