Chương 1300: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (563)


Song khi vừa đỡ cô dậy thì Phong Lăng đã yếu ớt gục đầu vào người anh.

Lệ Nam Hành khựng lại, cúi nhìn người trong lòng. Bàn tay cảm nhận một luồng nhiệt nóng bỏng, anh nhíu mày, rồi thử nhiệt độ ở trán, cổ và lưng của cô.

Rất nóng!


Phong Lăng.
Lệ Nam Hành vội vàng dùng chiếc chăn mỏng bao kín người Phong Lăng lại:
Đừng ngủ, em sốt rồi.


Phong Lăng hơi nhíu mày, không mở mắt ra nhưng đầu óc cô vẫn khá tỉnh táo. Sau lần bị xuất huyết dạ dày ở nhà họ Phong rồi lại sốt cao do dầm mưa tuyết mấy ngày liền, dù sức khỏe đã hồi phục lại nhưng thể chất của cô lại rất dễ bị sốt. Mà chỉ cần sưng viêm hay cảm lạnh thì sẽ phát sốt ngay, hơn nữa còn là sốt cao.

Quý Noãn nói hiện tượng này rất bình thường trong y học, do sức khỏe bị kiệt quệ dẫn đến di chứng về sau, thi thoảng cô ấy cũng bị như vậy.

Trong một năm sống ở Anh, Phong Lăng chỉ ốm đúng một lần. Bởi vì thời tiết của London ẩm lạnh, mà sáng sớm hôm đó, cô đi công chuyện lại mặc quá ít áo. Lúc xuống xe, đúng lúc trời đổ mưa, Phong Lăng vừa lạnh vừa bị dính nước mưa nên sau khi về nhà, cô đã sốt một ngày một đêm mới hạ nhiệt độ. Nghe nói lúc đó, cô còn sốt đến mức mê man, Tiểu Bát phải ở lại chăm sóc cho cô cả đêm. Ngày hôm sau, cô tỉnh lại, Tiểu Bát nói đêm hôm qua cô sốt đến độ gần như không còn biết gì nữa, rất đáng sợ.

Giờ cô bị sốt trong tình huống này, không biết có nghiêm trọng hay không nhưng mí mắt của cô nặng tới mức không mở ra được. Dù biết rõ người đang ôm mình hiện tại là ai, biết mình phải nhanh chóng rời khỏi xe của tên khốn kiếp này, nhưng cô lại không mở mắt ra nổi.

Khỏi cần nghĩ, cô cũng có thể đoán ra được là tình trạng hiện tại có thể liên quan đến vết thương ở phía dưới do anh gây ra, vết thương đó vốn đã khó mở miệng, mà bây giờ cô lại còn bị sốt nữa.

Loáng thoáng thấy Phong Lăng hơi nhíu mày, Lệ Nam Hành biết cô không muốn đi bệnh viện. Dù anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô khá cao nhưng cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Sau đó Lệ Nam Hành dùng áo khoác choàng lên cơ thể đã bao kín bằng chiếc chăn mỏng của cô, cầm theo thuốc và quần áo, rồi bế cô xuống xe.

Phía sau nơi này có một khách sạn, Lệ Nam Hành không nói không rằng, bế thẳng Phong Lăng vào khách sạn, đặt phòng xong, anh bế cô đặt lên giường.

Sau khi nằm lên giường, Phong Lăng cảm thấy thoải mái hơn lúc ở trên xe một chút, nhưng cô vẫn hơi nhíu mày, người cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng.

Phong Lăng cứ mê man như thế không biết qua bao lâu, bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mình như rơi vào một nơi ấm áp. Ý thức vẫn còn rất mơ hồ, cô chỉ lờ mờ thấy hình như mình được ai đó đỡ vào trong bồn tắm. Làn nước ấm áp bao quanh cô, khiến cô thấy thoải mái hơn rất nhiều, cơ thể cũng sạch sẽ và thư thái hơn.

Lệ Nam Hành để Phong Lăng ngâm mình trong bồn nước, còn bản thân kiên nhẫn ngồi một bên tắm rửa cho cô. Sau đó, anh bọc người cô lại bằng chiếc khăn tắm, rồi bế cô ra ngoài, tránh để cơn sốt của cô biến chứng nghiêm trọng hơn. Anh để cô ngồi dựa vào lòng mình rồi sấy khô mái tóc đã dài quá vai của cô. Thấy tóc của cô đã khô hẳn, anh mới đặt cô xuống giường.

Nhiệt độ cơ thể cô vẫn rất cao.

Lệ Nam Hành nhờ nhân viên khách sạn đi mua thuốc hạ sốt cho cô, mãi sau khi uống thuốc xong, cô mới mệt mỏi thiếp đi. Cần phải chờ Phong Lăng đổ mồ hôi cho hạ sốt nên tạm thời anh không mặc đồ cho cô mà chỉ để cô nằm trong chăn.



Trong mơ, Phong Lăng cứ đi lướt qua rất nhiều người, những bóng người mơ hồ đó đều là những người cô đã thấy và nghe nói tới ở Mỹ. Không biết bản thân đang tìm kiếm hay trốn tránh thứ gì, cô chỉ biết rằng mình cứ bước đi mãi như vậy.

Đến khi cô ngã vào lòng của một người đàn ông, ngước mắt lên nhìn, Phong Lăng liền nhìn thấy gương mặt của Lệ Nam Hành.

Nhất thời cô không nhớ được đã có chuyện gì liên quan tới gương mặt này, chỉ thấy gương mặt đó càng ngày càng rõ ràng trước mắt mình, rõ nét đến mức khiến lòng cô run rẩy. Cô quay người định trốn chạy nhưng gương mặt của người đàn ông này cứ luôn xuất hiện trước mắt cô ở khắp mọi nơi. Phong Lăng tức giận tới độ không ngừng bỏ chạy, song, dù cô có chạy bao xa thì anh vẫn luôn ở bên cạnh.

Đúng là âm hồn bất tán!

Cuối cùng, Phong Lăng tức giận tới mức rút súng bắn tỉa ở bên hông ra, ngắm bắn phía mười gương mặt giống nhau như đúc ở phía trước, rồi cô không ngừng lia súng. Nhìn những gương mặt đó bị đạn bắn xuyên qua rồi vỡ nát, cô mới sảng khoái bỏ súng xuống rồi tiếp tục bước đi. Nhưng sau đó, những gương mặt bị cô bắn vỡ tan kia lại ghép thành hình, tiếp tục bay lượn trước mặt cô.

Phong Lăng bực bội cầm súng lên lần nữa, lại càn quét một hồi, nhưng dù đạn của cô bắn ra nhiều bao nhiêu thì gương mặt khốn kiếp của Lệ Nam Hành vẫn xuất hiện trước mặt cô. Thậm chí, nó dần hợp thành hình bóng một người, còn cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến thành ngọn núi đó, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe việt dã. Khẩu súng giảm thanh trong tay cô chợt biến mất, cô bị hình dáng đó đẩy vào trong xe, quần áo cũng bị xé rách…

Phong Lăng lạnh tới mức lông măng toàn thân dựng hết lên, nhất thời không phân biệt được là thực hay mơ, nhưng hai chân vẫn cố gắng đạp theo bản năng.

Kết quả của cú đạp đó là dường như có một đôi tay mạnh mẽ tách đôi chân của cô ra.

Cô vẫn đang mê man vùng vẫy trong giấc mơ. Đến khi thân dưới truyền đến một cảm giác mát lạnh, kích thích khiến toàn thân cô run rẩy, cô mới chợt thoát khỏi khung cảnh bị người đàn ông đó ức hiếp trong xe. Nhưng nhất thời, cô không nhớ ra được là mình đang ở đâu. Mí mắt cô nặng trĩu, vùng nhạy cảm nhất còn hơi đau nhức, cảm giác mát lạnh ập đến khiến cô thoải mái hơn một chút.

Nhân lúc Phong Lăng đang ngủ mê man sau khi uống thuốc xong, Lệ Nam Hành bôi thuốc cho cô. Trước đó khi tắm cho cô, anh chú ý tới chỗ đó của cô đã sưng tấy nên luôn cố gắng không làm cô bị thương.

Nhưng bây giờ anh cần phải bôi thuốc cho cô, nên khó tránh khỏi phải xem xét sâu hơn. Nhờ vậy anh mới nhìn thấy, đúng là đã hơi bị rách. Dù không nghiêm trọng, nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn thấy vài tia máu. Chắc do như thế này nên cô mới đột nhiên phát sốt.

Lệ Nam Hành chăm chú dùng một tay bôi thuốc mỡ cho cô, còn một tay khác thì giữ chặt lấy đôi chân đang vùng vẫy của cô. Cảm thấy hình như vì cách thoa thuốc này nên cơ thể cô mới run lên, anh ngước mắt lên nhìn vào gương mặt cô, thấy trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Dù cả người cô trở nên căng cứng, ngón chân quắp lại vì bôi thuốc, nhưng cô vẫn không thể mở mắt ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.