Chương 1319: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (582)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1494 chữ
- 2022-02-10 04:49:11
Mấy thương nhân nổi tiếng thấy vậy cũng đưa mắt nhìn về phía bên kia. Sau đấy có một người vội vã đi tới hòa giải:
Tổng Giám đốc E, xảy ra chuyện gì thế? Đang yên đang lành sao lại đi làm khó một cô gái vậy?… Chắc cô đây là cô Phong đúng không? Không sao chứ?
Câu phía sau là của người hòa giải kia nói với Phong Lăng. Trong lúc nói chuyện, người này còn liếc mắt nhìn về phía Lệ Nam Hành.
Nếu như vừa rồi người này không nhìn nhầm thì hình như Tổng Giám đốc Lệ có quen biết với người phụ trách của Phong thị, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không phải là chỉ quen biết.
Phong Lăng không trả lời. Cô chỉ đang nhớ lại cánh cửa mà mình vừa đi qua. Thảo nào trông cánh cửa ấy cứ như được rèn bằng kim loại công nghệ cao, hóa ra nó là cửa tự động có chức năng quét ra-đa, có thể quét được hết tất cả những vật không được mang theo hay những đồ vật nguy hiểm mà cô mang theo người. Tổng Giám đốc E không dùng những thủ đoạn khác là vì biết không dễ gì xử được cô. Vậy nên ông ta mới nhanh chóng tận dụng cơ hội, muốn thử áp dụng biện pháp khác để xem cô có vô tình khai ra hay không, kết quả lại thất bại.
Tôi thấy sắc mặt của cô Phong không được tốt cho lắm, có cần gọi người tới đưa cô qua bên kia ngồi nghỉ ngơi chút không?
Người hòa giải nói rồi bèn ra hiệu bằng ánh mắt cho người trợ lý đang đứng phía sau.
Đợi đã.
Giọng nói trầm thấp của Lệ Nam Hành vang lên. Anh quay người đi thẳng về phía bên này, đồng thời cất tiếng nói với mấy người nổi tiếng đang đứng cạnh:
Thất lễ.
Trợ lý Dư Tranh đi theo Lệ Nam Hành cũng nhanh chóng thu lại nụ cười khách sáo của mình đối với những vị khách nổi tiếng, đưa mắt nhìn về phía Tổng Giám đốc Lệ, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tổng Giám đốc Lệ… muốn làm gì vậy?
Dư Tranh vội vã chạy theo.
Phong Lăng và Tổng Giám đốc E tranh cãi mãi chưa xong. Tâm lý cô đang chia làm hai phe, không ngừng giằng co. Một bên thì nhắc nhở rằng nếu cô muốn phá vòng vây xông ra ngoài thì đừng nói là hai tên bảo vệ, cho dù là mười mấy tên ở đây gộp lại cũng chẳng phải đối thủ của cô. Cứ thẳng tay mà đánh là được! Nhưng… Một bên lại nói rằng không được. Bây giờ sau lưng cô còn có nhà họ Phong. Hơn nữa, cho dù khoản tài trợ cả tỷ này không thể lấy được thì cô cũng cần phải sống một cách yên ổn tại Washington, không thể bốc đồng, không thể dùng vũ lực để giải quyết được.
Ngay khi bàn tay vừa mới để rơi ly rượu của cô đang nắm chặt giấu trong ống tay áo, cố kiềm chế bản thân, đột nhiên, một giọng cười truyền đến bên tai cô:
Tổng Giám đốc E, sao bạn gái của tôi lại chọc giận ngài thế?
Giọng nói này...
Quen thuộc đến mức khiến cho trái tim băng giá của Phong Lăng đột nhên đập mạnh giống như bị ai đó cầm gậy đánh một phát.
Đúng thật là, sợ cái gì thì cái đó đến.
Cô thầm ổn định lại cảm xúc của mình, trong nháy mắt, đã thấy Lệ Nam Hành đi đến gần.
Tổng Giám đốc E cũng cứng đờ cả người vì nghe thấy câu nói đột ngột ấy của Lệ Nam Hành, đưa mắt nhìn người đang bước tới. Sau khi nhìn rõ ràng người đang tiến tới là Lệ Nam Hành, lại liếc nhìn sang Phong Lăng lúc này sắc mặt đã bình tĩnh hơn nhiều:
Ai? Cô Phong đây? Cô ấy là bạn gái của Tổng Giám đốc Lệ?
Tổng Giám đốc E.
Phong Lăng không nhìn Lệ Nam Hành, chỉ lạnh lùng nói:
Tôi là khách của ông! Anh Lệ cũng là khách của ông. Chắc là ông nghe nhầm rồi.
Tổng Giám đốc E không hiểu gì. Nếu như chỉ là ông ta nghe nhầm, vậy thì những người khác cũng không thể nào nghe nhầm được. Nhưng những người vừa nghe thấy câu nói ấy, chắc chắn đều nghe rất rõ những lời của Lệ Nam Hành nói ra, trong nháy mắt, họ lại không dám khẳng định. Bọn họ chỉ nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt đánh giá bởi cô không thèm mặc lễ phục mà chỉ một bộ đồ thể thao rồi vội vàng chạy đến bữa tiệc, sau đấy lại đưa mắt nhìn sang Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành cũng không giải thích nhiều, ánh mắt anh dời khỏi khuôn mặt của Phong Lăng, nhìn những người khác:
Xảy ra chuyện gì vậy?
Thư ký của Tổng Giám đốc E nghĩ một lát, nhanh chóng đứng ra kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối, còn thêm mắm thêm muối vào. Rõ ràng là Phong Lăng không hề cố ý, hơn nữa rượu cũng không hề bắn lên người Tổng Giám đốc E. Nhưng chỉ có mỗi chuyện bé bằng mắt muỗi đấy thôi lại bị tên thư ký kia phòng đại lên, nói Phong Lăng rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì, tóm lại thì tất cả tội lỗi đều đổ hết lên người cô, hơn nữa còn miêu tả thái độ của cô vô cùng tệ hại.
Nghe xong, Lệ Nam Hành chỉ lạnh nhạt nhìn Phong Lăng nhưng cô thì chẳng thèm liếc anh lấy một cái, vô cùng lạnh lùng.
Nếu như không phải đang đứng trước ánh nhìn của bao nhiêu người trong giới kinh doanh, cộng thêm trách nhiệm của Phong Lăng đối với nhà họ Phong thì cô rất muốn vật ngã tay thư ký chết tiệt này.
Cô còn chẳng thèm cười nhạt lấy một cái, mặt đanh lại, lạnh lùng đến mức dường như từ đầu đến cuối đều có một khoảng cách nhất định đối với đám người này. Cho dù có bị người khác vu oan, bị người khác đặt điều, cô chỉ lạnh lùng quan sát, không tranh cãi giải thích gì hết.
Hai tên bảo vệ thấy cô cữ giữ mãi một thái độ, trực tiếp đưa tay ra tóm chặt lấy cổ tay cô.
Bỏ ra!
Lệ Nam Hành đứng trong vòng vây của đám đông, trên mặt thể hiện rõ sự tức giận, ánh mắt u ám, đồng thời nhìn Phong Lăng:
Em nói đi.
Tôi chẳng có gì đáng để nói cả!
Phong Lăng đột nhiên bị người đàn ông điểm mặt, cũng nhìn thẳng vào mắt anh:
Một chuyện cỏn con, không cần anh Lệ đây phải bận tâm. Tôi có thể tự giải quyết.
Có thể giải quyết?
Giọng nói trầm thấp của Lệ Nam Hành để lộ ra sự lạnh lùng mà người bên cạnh nghe không hiểu được. Vừa rồi anh còn nói là người phụ nữ của mình, nhưng bây giờ bầu không khí của hai người bọn họ có vẻ như vô cùng xa cách.
Phong Lăng lại nhìn anh một cái, nghĩ đến việc hiếm khi Lệ Nam Hành nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình. Rõ ràng trước đây chính cô nói muốn đánh cược với anh. Kết quả vì khoản tài trợ một tỷ này mà lại để bản thân bị người khác ức hiếp. Anh thì ngược lại, chẳng tốn chút sức nào. Nói tóm lại, việc cô đánh cược với anh chẳng khác gì con thiêu thân tự mình lao vào lửa. Cô đúng là đầu đất nên mới đi cược cái này.
Nghĩ đến đây, mặt của cô càng đanh lại. Không muốn nói thêm gì nữa, cô chỉ lạnh lùng nói với Tổng Giám đốc E:
Xin lỗi!
Sau đấy cô quay người bỏ đi chẳng thèm quay đầu cũng không có ý định nể mặt ai.
Trong giới kinh doanh, Phong Lăng không có cái tính cậy mình nhiều tiền rồi làm loạn, nhưng có Lệ Nam Hành đứng ở đây, cô đột nhiên muốn làm loạn một lần. Cô không muốn đối mặt với anh trong tình trạng bản thân vướng vào rắc rối khó xử thế này.
Đứng lại!
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông dõng dạc vang lên, nhưng Phong Lăng đã sớm nắm bắt được cảm xúc của anh. Bây giờ không phải là anh đang tức giận mà anh chỉ muốn cảnh cáo cô không được tùy hứng rời khỏi đây trong tình cảnh hiện tại.
Cô vốn muốn bỏ đi, nhưng khi nghĩ tới nhà họ Phong, nghĩ tới câu nói cây đại thụ che trời của nhà họ Phong mà nhanh chóng dừng chân, đồng thời cảm thấy sau lưng ớn lạnh.