Chương 1324: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (587)


Lệ Nam Hành hơi nhướng mày, lập tức nở một nụ cười đầy ẩn ý:
Em cho là, anh sẽ giành với em?



Không phải.
Phong Lăng phản ứng lại theo bản năng:
Cho dù anh không tranh đua gì thì cũng sẽ có người khác sẽ giành mất! Trong tình huống hiện tại, phần thắng của em vốn dĩ không nhiều.



Phần thắng có lớn hay không thì chỉ có thể xem xem em có hiểu chuyện hay không thôi.
Bàn tay nóng bỏng của Lệ Nam Hành áp sát lên eo cô, ánh mắt của anh còn sâu hơn cả màn đêm tối tăm ở phía sau lưng:
Thay vì cúi đầu khép nép với loại người lòng dạ bất chính như Tổng Giám đốc E, chi bằng em đối tốt với anh - người quen cũ của em hơn một chút, chưa biết chừng anh sẽ giúp em một tay.
Trán của Phong Lăng khẽ nhíu lại:
Lệ Nam Hành, anh quên mình đã đánh cược gì với em rồi sao? Anh giúp em một tay?



Thà cho em thắng trước một ván còn hơn là khiến em hoang mang sau khi thua anh. Ít nhất thì trái tim em vẫn là của anh!
Lệ Nam Hành nhướng mày, cười khẽ:
Vừa nãy em đứng ở bên hồ bơi lâu như vậy là để nghĩ cách giành chiến thắng trước mặt anh à?



...



Thật ra không cần phiền phức đâu. Chỉ cần em cười với anh, hôn anh một cái thì đừng nói là một tỷ, thậm chí là hai tỷ, ba tỷ cũng sẽ chảy vào ngân sách của Phong thị ngay tức khắc.
Người đàn ông vừa nói, vừa chơi đùa với mái tóc dài của cô:
Điều mà anh cần, chỉ là em mà thôi.


Phong Lăng lại quay mặt sang chỗ khác, người đàn ông giơ tay xoay mặt của cô lại:
Đừng quay đi. Anh có chuyện nghiêm túc muốn nói với em đây.


Thì ra, bản thân anh cũng biết vừa rồi mình không hề nghiêm túc.


Chuyện gì vậy?



Em định xử lý chuyện của TMing thế nào? Đó là chi nhánh của Phong thị, em có muốn thu hồi lại không?



Muốn chứ.



Tổng Giám đốc E và Phong Minh Nhất từng hợp tác với nhau rất nhiều lần. Chuyện lần này chắc chắn là hai người bọn họ cấu kết trước với nhau.



Em cũng đoán ra được.



Muốn thu hồi TMing như thế nào?



Người đại diện hợp pháp của TMing vẫn là Phong thị. Nếu như em muốn thu hồi thì hắn ta cũng chẳng đứng vững được. Chỉ là phải xem thử bây giờ em có muốn xử hắn không thôi.
Phong Lăng lại liếc nhìn mấy người đi qua bên đường.

Lệ Nam Hành nhéo má cô, rồi buông cô ra:
Em không thích thân mật với anh trước mặt người ngoài đến vậy sao? Thôi thì nể mặt em vậy! Vào trong trước đi, ngoài này gió lớn quá.


...

Trong phòng tiệc, ông Mike vừa mới tiếp chuyện một nhóm bạn bè trong giới kinh doanh xong rồi han huyên đôi chút với Tổng Giám đốc E, sau đấy ông ấy đi về phòng nghỉ dành cho khách quý để nghỉ ngơi. Tổng Giám đốc E vẫn ở lại để tiếp tục đón tiếp khách dự tiệc.

Không có ông Mike ở đây, bầu không khí trong phòng tiệc trở nên sôi động, thoải mái hơn nhiều. Dù sao thì khi có mặt của những bậc lão làng trong giới kinh doanh, hơn nữa ông Mike còn là thầy hướng dẫn của rất nhiều doanh nhân nổi tiếng nên vừa rồi, ít nhiều gì mọi người cũng phải kiềm chế. Người thì khiêu vũ, người uống rượu, còn có người lại ngồi tám chuyện. Mấy cô gái xinh đẹp vừa rồi còn nhân cơ hội vây lấy Lệ Nam Hành, bây giờ túm tụm lại một chỗ, thỉnh thoảng thấp giọng bàn về chuyện ban nãy. Họ vẫn cảm thấy hơi khó tin về chuyện Lệ Nam Hành đã đính hôn.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì là sai. Trước nay, nhà họ Lệ không bao giờ tiết lộ chuyện gia đình ra ngoài. Lệ Nam Hành cũng mới tiếp quản sự nghiệp của gia tộc chưa lâu, với một người trẻ tuổi như anh, chuyện đính hôn cũng không có gì là kỳ lạ cả. Có khi anh còn đính hôn trước khi tiếp quản Lệ thị cũng nên.

Nhưng sao mấy người bọn họ lại lờ mờ nhớ lại rằng, hình như cách đây vài năm có nghe được tin tức nhà họ Lệ và nhà họ Phong kết thông gia? Khi ấy, truyền thông cũng đăng tin rần rần mấy ngày, nhưng sau đấy thì tin tức này bốc hơi!

Năm xưa, hình như cô con gái thứ hai nhà họ Phong vẫn còn mất tích mà nhỉ?

Lẽ nào tin tức năm đó có vấn đề? Hay hai nhà này có chuyện bí mật gì đó?

Giữa đường, Lệ Nam Hành bị người khác giữ lại bàn chuyện làm ăn, Phong Lăng không đi theo. Mặc dù Lệ Nam Hành ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô đi theo nhưng cô lại chọn cầm lấy ly rượu vang, giơ lên với bóng dáng anh đang ở xa xa, không hề có ý ép buộc mình ở bên cạnh anh.

Lệ Nam Hành tối sầm mặt, định đi thẳng về phía này, ngay lúc ấy, Phong Lăng cảm nhận được bên cạnh chân cô thoáng qua một bóng dáng nhỏ bé, cô vừa liếc mắt thì bất ngờ nhìn thấy một đứa bé trai chật vật bò ra từ dưới gầm bàn, đang cố gắng đứng dậy, bước lảo đảo về phía cái bàn, vươn tay ra để lấy bánh ngọt.

Nhưng trên mặt bàn còn để rất nhiều ly và rượu vang. Đứa trẻ lại nắm lấy chiếc khăn trẻ bàn ở bên trên, nếu cứ tiếp tục kéo như vậy, chiếc khăn trải bàn sẽ bị tụt xuống, bánh ngọt và ly rượu ở trên bàn sẽ rơi trúng người cậu nhóc.

Phong Lăng nhanh chóng đặt ly rượu xuống, tiến về phía trước, bế đứa bé kia lên.

Vì nhìn thấy trên tay Phong Lăng còn bế thêm một bé trai, bước chân của Lệ Nam Hành bỗng hơi dừng lại. Cảnh tượng Phong Lăng bế đứa bé trai ở trước mắt, không hiểu sao chẳng có chút cảm giác xa cách nào, thậm chí người con gái luôn luôn đối xử vô cùng lạnh nhạt với anh, bây giờ bế một đứa trẻ trên tay lại có ánh mắt vô cùng dịu dàng.


Con thích ăn gì, cô lấy cho con! Đừng với tay lấy đồ, như thế con sẽ làm mình bị thương đó.
Phong Lăng vừa nói, vừa nhéo nhẹ chiếc mũi xinh xẻo của cậu nhóc, đồng thời nhìn xung quanh xem xét. Không biết ai đã dắt theo cậu nhóc đến đây, sao không thấy bố mẹ của cậu bé.

Ngay khi cô quay người, đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc vụt qua, nhưng bóng người đó đi rất vội.

Phong Lăng ngẩn người ra.

Văn Nhạc Tình?

Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt tròn tròn đang mở to của bé trai mà mình đang bế trong tay. Đứa bé này chắc cũng khoảng hơn hai tuổi, cái đầu nấm dễ thương được cắt tỉa gọn gàng che vầng trán của cậu nhóc. Cậu bé còn đang cố gắng vươn cánh tay, nhìn về phía chỗ bánh ngọt trên bàn, nói không rõ tiếng:
Bánh ngọt... Mạc Mạc muốn ăn bánh ngọt...


Đứa bé này...

Phong Lăng kinh ngạc nhìn trân trân vào khuôn mặt đứa bé. Mắt của cậu nhóc to to, có thần thái, rất giống mắt của Văn Nhạc Tình, nhưng hàng lông mày của cậu bé lại có cảm giác rất giống Bác sĩ Văn.

Cuối cùng Lệ Nam Hành cũng đi đến gần, nhìn đứa bé trong tay cô, anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói:
Anh không ngờ em lại thích trẻ con đấy.


Phong Lăng:
...Vừa rồi em nhìn thấy cậu bé suýt chút nữa kéo khăn trải bàn xuống nên mới bế lên.


Lệ Nam Hành không nói nhiều, hơi liếc nhìn đứa bé trong tay Phong Lăng. Anh tiện tay cầm một miếng bánh ngọt được cắt thành hình tam giác lên, nhìn cậu nhóc mắt sáng lên khi thấy bánh ngọt được đưa đến tận miệng, nhướng mày nói:
Muốn ăn hả?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.