Chương 1335: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (598)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1548 chữ
- 2022-02-10 04:49:13
Ông Mike nhìn Lệ Nam Hành với vẻ kinh ngạc:
Làm sao thế này?
Bị thương nhẹ thôi, vừa mới băng bó xong.
Lệ Nam Hành rất bình tĩnh và thản nhiên như thể cách sau tấm rèm tắm kia không có gì hết. Anh quay người đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa tiện tay kéo kéo cổ áo sơ mi:
Mặc đồ bằng tay trái không tiện lắm, vừa mặc áo sơ mi xong thì cúc áo quệt phải một cái móc treo trong phòng tắm, giật đứt luôn cả cúc, lát nữa phải thay cái khác, thật phiền phức.
Bấy giờ ông Mike mới vỡ lẽ:
Hóa ra là thế, vậy cậu thay đồ trước đi.
Lệ Nam Hành bình thản đáp một tiếng rồi quay người đi lấy một chiếc áo sơ mi khác để thay. Giữa chừng ông Mike còn hỏi có cần giúp gì không, Lệ Nam Hành bật cười:
Không sao, không cần đâu!
Phong Lăng ở phía sau rèm tắm nghe thấy thì nhíu mày lại, anh cậy mạnh gì chứ? Tay trái không tiện thì cứ để ông Mike giúp đi, ông ấy đã không ngại, thế mà anh lại còn ra vẻ.
Sau khi nghe ngóng một lúc, cô đột nhiên nghe thấy Lệ Nam Hành tiện tay đóng cửa phòng tắm lại.
Đóng vào cũng tốt, như thế cô cũng không đến mức cứng đờ người ở trong này, cô còn nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông kia càng lúc càng xa. Căn phòng này rất rộng, bên cạnh còn có vài gian phòng rất hợp với việc uống trà đàm đạo, chắc hẳn anh qua bên đó rồi.
Phong Lăng bước ra khỏi tấm rèm, ghé tai lên cửa phòng tắm nghe ngóng hồi lâu, do dự xem có nên nhân thời điểm này mà rời đi hay không. Nhưng lỡ như vừa ra ngoài mà gặp phải ông Mike hay thư ký trợ lý gì đó của ông Mike ở bên ngoài thì sao...
Thôi vậy!
Cô quay đầu nhìn chiếc áo sơ mi trong bồn, quyết định lợi dụng hiệu quả cách âm khá ổn của phòng tắm này mà bước tới giặt áo sơ mi cho anh.
Tuy rằng loại áo sơ mi cao cấp này không thể giặt bằng nước, nhưng dù sao đã ngâm vào nước rồi, không thể mang ra ngoài trong lúc nó ướt sũng như vậy được, cứ giặt sạch đi rồi tính tiếp, nếu không cũng chẳng có gì để làm.
Tần Thư Khả gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đã nghỉ ngơi chưa. Phong Lăng trả lời là chưa rồi nói rằng cô đang ở bên ngoài, không có trong phòng, bữa tối nếu Tần Thư Khả muốn ăn gì thì lát nữa cô sẽ đặt món với nhà bếp của khu nghỉ dưỡng.
Tiếp đó, Tần Thư Khả lại gửi thêm một tấm ảnh, trong ảnh cô ấy đang ở phòng gym của khu nghỉ dưỡng. Có rất nhiều anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đang tập thể thao ở đó, cô ấy cố tình chụp vài anh chàng cực kỳ đẹp trai rồi gửi cho cô: [Không ngờ những nhân vật máu mặt của giới kinh doanh mà ông Mike mời tới cũng không hẳn toàn là mấy ông già đầu hói bụng phệ, vẫn còn có nhiều anh đẹp trai, thân hình ngon nghẻ thế này nữa.]
Phong Lăng cạn lời, cô nhìn mấy lần rồi trả lời: [Đồ mê trai, không cần anh A K của em nữa à?]
[Cả ngày A K đều ra ngoài làm nhiệm vụ rồi bận việc trong căn cứ, nghiêm túc đến mức đáng sợ! Lúc rảnh rỗi em gửi tin nhắn cho anh ấy, hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm, anh ấy cũng ngại ngùng, chán chết đi được. Tuy người này cũng đẹp trai đấy, nhưng không hợp với em!]
[Nào có nhiều đàn ông thú vị chứ?]
[Có chứ có chứ, chị nhìn người này đi!]
Tần Thư Khả lại gửi cho cô hình ảnh bóng lưng của một người đàn ông trẻ tuổi: [Người này có đẹp trai không?]
Phong Lăng: [Chỉ có mỗi bóng lưng thôi mà em hỏi chị có đẹp trai không hả?]
[Em từng nhìn chính diện mặt rồi, nhưng bây giờ người ta đang quay lưng về phía em để nói chuyện với người khác nên em cũng không tiện tới đó chụp hình.] Tần Thư Khả nhắn tiếp: [Nghe nói, hình như là đến từ Trung Quốc đấy! Nghe bảo là người nắm quyền hiện giờ của Tập đoàn Lăng Tiêu, tên là cái gì Tiêu... Tiêu gì ấy, em nghe thấy anh ấy nói chuyện với mấy người tai to mặt lớn kia, cảm giác người đàn ông này quá thu hút luôn, chỉ có điều không biết đã kết hôn chưa...]
Tập đoàn Lăng Tiêu?
Phong Lăng đang cầm điện thoại bỗng khựng lại trong chốc lát, dường như cô đã nhớ ra điều gì đó: [Tiêu Lộ Dã?]
[A a a đúng rồi đúng rồi, phong cách của anh trai này rất hoang dã, đến cái tên cũng hoang dã luôn ha ha ha ha. Với cả rõ ràng trông anh ấy rất khó tiếp cận, nhưng nói chuyện lại rất hài hước, em thấy anh trai này rất thú vị!]
Phong Lăng bật cười, đây chẳng phải là người mà Quý Noãn từng nghi ngờ là anh trai ruột của cô ấy nên gửi tin nhắn rồi trao đổi bí mật với cô đó sao.
Sau này hình như đã xác định người đó đúng là anh trai ruột!
Nghe nói cậu chủ nhà họ Tiêu không phải người dễ chọc vào, là người rất nóng tính. Quan trọng hơn là, cô còn nhớ hình như cậu chủ nhà họ Tiêu có mâu thuẫn với bên Tần Tư Đình thì phải?
[Em kiềm chế tí đi, đừng có gặp ai cũng dám tán tỉnh như thế.] Phong Lăng chỉ có thể nhắc nhở cô ấy một câu như vậy.
[Ôi chao, chị yên tâm đi, em đáng tin lắm đó.]
Tần Thư Khả đáng tin?
Con nhóc mê trai nhìn thấy trai đẹp đã không cất bước nổi.
Phong Lăng cười thầm.
...
Ông Mike ngồi ở chỗ Lệ Nam Hành chừng một tiếng đồng hồ, không biết đã nói với nhau những chuyện gì. Phong Lăng ở trong phòng tắm quả thực không có việc gì để làm, đành lấy điện thoại ra chơi mấy trò chơi mà Tần Thư Khả tải xuống giúp cô. Trước kia cô chưa từng chơi những thứ này, cứ tưởng đơn giản lắm, nào ngờ bây giờ mới biết mình dốt đặc cán mai, sau cùng cũng không qua được cửa ải.
Nhân vật nhỏ trong điện thoại rồi cố gắng nhảy lên trên, nhưng cứ thất bại hết lần này đến lần khác. Đột nhiên cửa phòng tắm bị kéo ra, lúc Lệ Nam Hành mở cửa ra thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Phong Lăng ngày thường lạnh lùng khó gần lúc này đang ngồi xổm trong phòng tắm, vừa ôm điện thoại vừa chơi trò chơi, quan trọng hơn là còn chơi rất nghiêm túc.
Hàng lông mày đẹp đẽ của người đàn ông kia nhướng lên, thấy cô không để ý việc mình đi vào, anh bước tới, cúi người ở phía sau lưng cô:
Ấn bên trái, bên trái, lên trên, đúng rồi, bên trái, vẫn là bên trái, sang phải! Lần này đổi sang phải! Đúng rồi đúng rồi, cứ thế đi, giữ ngón tay ấn vào đó, đừng buông ra, đúng rồi...
Theo chỉ dẫn của Lệ Nam Hành, nhân vật trong game không ngừng nhún nhảy lên phía trên đến tận khi màn hình hiển thị dòng chữ qua cửa. Đang lúc thở phào một hơi cô bỗng dưng khựng lại, quay sang nhìn thì suýt nữa đụng phải cằm của người đàn ông kia.
Lệ Nam Hành đang gập người, cúi đầu nhìn Phong Lăng, cô đột nhiên quay lại khiến hai người đối mặt với nhau ở khoảng cách rất gần. Người đàn ông nhíu mày, Phong Lăng thì vội vã đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên chân hơi tê, cô vươn tay bám vào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch ở bên cạnh, vừa ổn định tư thế vừa bỏ điện thoại vào túi áo rồi mới nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài:
Ông Mike đi rồi hả?
Đi rồi.
Thế thì cũng đến lúc em phải đi rồi.
Phong Lăng nhìn cánh tay anh, bây giờ anh đã mặc áo sơ mi chỉnh tề, cũng không thể nhìn thấy lớp băng gạc ở bên trong, nhưng lúc này anh không nên chạm vào nước, cũng không nên cử động quá mạnh, cô vòng qua người anh rồi đi ra ngoài.
Kết quả mới đi được vài ba bước, người đàn ông kia đã vươn cánh tay đang bị thương ra rồi kéo cô lại. Phong Lăng chú ý tới cánh tay của anh, vô thức không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ vội vàng giữ vững cơ thể suýt nữa lao vào lòng anh rồi quay đầu nhìn.
Lệ Nam Hành cúi xuống, vì đang ôm hờ cô mà có thể nhìn cô ở khoảng cách gần:
Đã đến giờ cơm tối rồi, ở lại cùng ăn bữa cơm rồi hẵng đi?