Chương 1390: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (651)



Đều là đồ bổ cả đấy, ăn vào chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt cho cơ thể, sao lại không cần được?
Phong Lăng cảm thấy kỳ quái.

Lệ Nam Hành thả tay đang bóp trán xuống, lại ngước mắt lên, dù không nhìn thấy gì nhưng lại chuẩn xác nhìn thẳng vào khuôn mặt Phong Lăng:
Em nhất định muốn anh ăn à?



Đây là của nhà họ Lệ bảo Tiểu Hứa đem đến, đồ tốt thì phải ăn rồi.
Phong Lăng đặt mấy món đồ này vào hộp lại, vừa đặt vào vừa đáp.

Lệ Nam Hành bật cười:
Được rồi, thế em chuẩn bị tâm lý cho tốt vào.



Chuẩn bị gì?


Lệ Nam Hành không nhịn cười được nữa, anh ngả người dựa vào lưng ghế sofa ở phía sau:
Em cứ để đó trước đã, đầu anh đau, mát xa cho anh đi.


Lúc này Phong Lăng mới dời sự chú ý khỏi những hộp đồ bổ này, sau khi đặt mọi thứ vào hộp xong mới đi đến ghế sofa bên cạnh, đưa tay lên xoa bóp cho anh:
Còn đau không?


Lệ Nam Hành không đáp, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, như thể vừa rồi đã xảy ra chuyện gì buồn cười lắm vậy.

Phong Lăng cúi đầu nhìn anh một lát, nhưng không có hỏi gì nhiều, chỉ xoa bóp một lúc xong rồi lại đắp thuốc lên mắt cho anh, lúc đắp thuốc cô vẫn thấy khóe miệng anh mang theo ý cười, thấy vô cùng khó hiểu.


Lệ Nam Hành, hôm nay tâm trạng anh tốt lắm à?



Tâm trạng anh luôn tốt mà, sao thế?


Phong Lăng cất hộp quà đi, dù sao những thứ này vẫn có thể tạm giữ lại được, dễ bảo quản hơn nhiều so với mấy thứ thịt gà vịt ngỗng cần phải lập tức xử lý ngay mà lúc trước ngày nào Tiểu Hứa cũng đem đến kia, nên quả thật không cần gấp làm gì, cô nhẩm tính:
Nửa tháng trước anh nói muốn ăn cá, kết quả nửa tháng nay Tiểu Hứa đem đến nhiều đồ ăn quá, nên em không có cơ hội làm cá cho anh được, hôm nay còn muốn ăn không?



Muốn.



Vậy em lái xe đi siêu thị mua cá, anh ở nhà một mình đừng đi lung tung đấy nhé, hay là bây giờ anh về phòng ngủ nằm nghỉ ngơi một lát đi?



Em nghĩ anh là con nít à mà không yên tâm để anh ở nhà một mình?



Em sợ anh đi đến đi lui lại đụng đâu bị thương đó, em không ở nhà, không kịp về giúp anh thì sao.


Lệ Nam Hành bật cười:
Bây giờ anh tốt hơn lúc mới về nhiều rồi, đi lại nửa tiếng cũng không sao cả, hay anh đi siêu thị với em?


Phong Lăng nhìn anh, lại nhìn cách bài trí trong nhà.

Tuy cũng không có đồ vật nào vướng chân anh, nhưng có lẽ là do chăm sóc người đàn ông này lâu rồi, nên cảm giác không yên lòng luôn bám theo cô, luôn cảm thấy chỉ cần cô rời khỏi một bước là Lệ Nam Hành đang ở trong nhà vệ sinh cũng sẽ bị vấp té rồi ngã nhào vào bồn cầu.

...

Bãi đậu xe dưới khu nhà.

Lệ Nam Hành được Phong Lăng tự tay giúp thay quần áo đứng bên cạnh cửa xe, sau đó suôn sẻ ngồi vào hàng ghế sau.


Sao không để anh ngồi ghế phó lái?
Lệ Nam Hành hỏi.


Ngồi đằng sau an toàn hơn.
Phong Lăng giúp anh đóng cửa xe lại rồi vòng đến phía trước, ngồi vào ghế lái.

Lệ Nam Hành đang ngồi trong chiếc xe rộng rãi vốn thuộc quyền sở hữu của mình, anh cong môi lên:
Ngồi ở đây không phải đồng nghĩa với việc xem em thành tài xế sao?



Xem em là cái gì cũng được, an toàn là được.
Phong Lăng cũng không giải thích gì mà dứt khoát lái xe ra khỏi bãi.

Đây cũng là lần đầu tiên Phong Lăng dẫn Lệ Nam Hành ra ngoài một mình sau nhiều ngày kể từ khi anh xuất viện, mấy ngày trước cùng lắm là chỉ dìu anh đi tới đi lui ở ban công rồi ngồi nói chuyện hoặc sưởi nắng mà thôi.

Ý của Phong Lăng là bây giờ thân thể của Lệ Nam Hành không thể chịu thêm một va chạm mạnh nào cả, cho dù anh có chịu được thì cô cũng không dám để anh bị va đập dù chỉ một chút. Dù cô rất tự tin với kỹ năng lái xe của mình, nhưng vẫn sợ lỡ như xảy ra chuyện gì bất ngờ, nên vẫn không dám mạo hiểm để anh ngồi vị trí phó lái.

Lệ Nam Hành hiểu được suy nghĩ của cô nên cũng không nhiều lời, thế nhưng không thể không thừa nhận, tuy tính cách của Phong Lăng thẳng thắn, nhưng bản chất thì cô vẫn có rất nhiều điểm thuộc về phụ nữ, rất tinh tế, chẳng qua là cô không thể hiện ra quá nhiều mà thôi. Hơn nữa chỉ có những người hiểu rõ về cô và trong những sinh hoạt thường ngày mới có thể cảm nhận được sự tinh tế này, nhất là những sự ấm áp ẩn sâu trong mỗi một lời nói không mặn không nhạt của cô, tất cả đều rất chân thật.

Siêu thị cách nơi này không quá xa, lái xe chưa tới mười phút đã đến nơi, chỗ đỗ xe cũng khá dễ tìm.

Lúc dừng xe, Lệ Nam Hành lục lọi trong hộc cửa xe, lấy ra một cái kính râm đem theo trước khi ra khỏi nhà rồi đeo lên.

Chủ yếu là do trên mắt anh vẫn còn đắp hai miếng băng gạc, ở nhà thì thấy rất bình thường, nhưng nếu để vậy ra ngoài thì sợ người ngoài nhìn vào lại tưởng anh tự đâm mù hai mắt mình.

Đeo kính vào thì ít nhất người đi ngang qua sẽ không nhận ra điều khác thường, cùng lắm chỉ coi anh là một tên mù mà thôi.

Phong Lăng dìu anh xuống xe, lúc này đã gần giữa trưa nên ánh nắng khá gắt, dù Lệ Nam Hành đã mang kính, không nhìn thấy gì những vẫn nheo mắt lại theo bản năng, Phong Lăng để ý đến động tác nhỏ này của anh thì vội hỏi:
Anh thấy được ánh nắng đúng không?



Nếu trên mắt không có băng gạc thì có lẽ sẽ thấy được, nhưng bây giờ mắt còn dán băng gạc đây này, sao thấy được gì, anh chỉ theo bản năng cảm nhận ánh nắng mà thôi.
Lệ Nam Hành cười nhẹ.

Phong Lăng không nói nữa, dìu anh đến trước thang máy ở ngoài cửa siêu thị.

Ở trong thang máy, Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, tay kia được Phong Lăng dìu, hình như trước đây anh thích nhất là khi ra ngoài được Phong Lăng kéo qua kéo lại đi đây đi nọ mà không cần phải kiêng kị điều gì, cuối cùng vào lúc này đây anh cũng đã được thỏa lòng.

Một tay Phong Lăng đỡ anh, một tay thì cầm bản đồ siêu thị vừa lấy được ở chỗ dưới thang máy, đang tìm xem khu bán cá ở đâu.


Hôm nay anh mặc quần áo màu gì thế?
Lệ Nam Hành rảnh rỗi hỏi cô.

Phong Lăng dìu anh ra khỏi thang máy rồi đi đến cửa chính của siêu thị, vừa đi vừa đáp:
Đồ thể thao màu đen, hai ngày trước em lên mạng mua cho anh, hôm nay là lần đầu mặc đấy, rất vừa vặn.



Em thì sao, em mặc màu gì?



Em á?
Phong Lăng bớt chút thời gian cúi đầu xuống nhìn quần áo trên người mình thử:
Đồ thể thao màu trắng, kiểu giống với bộ anh đang mặc đấy, rất thoải mái.


Khóe miệng Lệ Nam Hành lại cong lên:
Đồ đôi à?


Phong Lăng yên lặng một lúc:
... Cứ cho là thế đi.



Sao lại cho là thế được? Cùng mua một lúc thì chắc chắn là mua chung một shop rồi, cùng là quần áo thể thao, lại là hai màu trắng đen tương xứng nữa, không phải là đồ đôi thì là gì?



...



Không ngờ em cũng biết được mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu này khi yêu đương đấy, anh còn tưởng em không biết gì cả.



... Em chỉ tùy ý mua hai bộ quần áo rộng rãi thoải mái để mặc thôi, hai năm trước toàn mặc đồ công sở gò bó đến chán ngấy rồi.



Đừng thanh minh nữa, anh hiểu tâm ý của em mà.
Lệ Nam Hành đeo mắt kính vênh váo đắc ý đi về phía trước.

Phong Lăng:
...



Đừng xấu hổ, anh nhận mà, sau này cứ mặc vậy đi.


Phong Lăng:
...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.