Chương 1400: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (661)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1174 chữ
- 2022-02-10 04:49:21
Cụ Tư gật đầu:
Đúng vậy mà.
Thế sao trông anh Cả cứ như đi xem mắt thế kia…
Chịu, dù sao mỗi lần đến gặp Phong Lăng, anh ấy đều thấy có lỗi. Năm đó, con gái nhà người ta bò lê dưới đất đáng thương như vậy còn bị anh ấy đuổi đi…
Cụ Tư còn chưa nói xong, Lệ Quân Diên đã dừng bước, quay lại trừng mắt nhìn họ:
Khi đó ba người các cậu cũng có phần đấy!
Cụ Hai, cụ Ba, cụ Tư:
…
Thế là, bảo vệ đang ngồi trong phòng bỗng thấy bốn ông cụ ăn mặc phong độ, trông cũng không giống người tầm thường đồng loạt đưa tay lên chỉnh lại cổ áo, cổ tay, ai nấy đều vô cùng nghiêm túc đi vào trong.
Cùng lúc đó, trong căn chung cư trên tầng cao nhất.
Sáng sớm nay nhận được điện thoại từ nhà họ Lệ, nói bốn ông cụ muốn tới thăm Lệ Nam Hành, Phong Lăng cảm thấy căn chung cư của mình hơi nhỏ nên đã lên căn của Lệ Nam Hành ở tầng trên.
Cô bận rộn chuẩn bị bữa trưa, bóng dáng bận bịu ấy trông giống hệt một nàng dâu chuyên nghiệp, dường như thoáng cái đã mất hết khí thế hiên ngang cầm súng chiến đấu trước kia.
Lệ Nam Hành đứng cạnh cửa sổ, cảm nhận ánh mặt trời bên ngoài. Lúc Phong Lăng đi ngang qua, anh nói:
Để sau có thời gian thì thông hai tầng với nhau đi, đỡ phải đi đi về về phát mệt.
Căn của anh đã cơi thêm tầng rồi, giờ thêm căn của em nữa thì thành ba tầng à?
Ba tầng thì ba tầng, không gian càng rộng. Cứ ghép hai căn thành một nhà luôn đi.
Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhìn về phía ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
Chắc vì ánh nắng hôm nay hơi gắt, nên khi trực tiếp chiếu vào mắt, anh cảm thấy nó sáng hơn hai tháng trước nhiều, có cảm giác có ánh sáng nhức mắt đang xen qua bóng tối luồn vào.
Đúng là cả sáng nay Phong Lăng không được rảnh rỗi chút nào, cô cứ tất bật suốt. Lệ Nam Hành bảo:
Anh nghĩ vẫn nên thuê một cô giúp việc, anh thấy em cứ đi đi lại lại nãy giờ, còn chẳng có thời gian mà ngồi xuống nghỉ.
Em rảnh cũng không có gì làm, thế này cũng tốt mà.
Phong Lăng vừa nói vừa kéo anh ngồi ra sofa:
Hồi trước lúc ở trong rừng cũng thế còn gì, bận cả ngày cũng chỉ để có một giấc ngủ ngon, một bữa cơm no đấy thôi? Bản chất sinh tồn của con người là vậy đấy.
Sau khi ngồi xuống, Lệ Nam Hành cũng không buông cô ra, còn kéo cô vào lòng mình. Phong Lăng ngồi xuống đùi anh, sợ làm anh bị thương lại muốn đứng dậy nhưng người đàn ông vẫn ôm chặt lấy eo cô.
Mấy ông cụ sáng sớm phải đi dạo, phải tập thể dục, còn phải cho chim ăn, không đến sớm thế đâu, em cứ ngồi nghỉ một lát đi.
Phong Lăng không kịp đề phòng đã bị anh đè xuống sofa, cô còn chưa kịp vùng ra thì đã bị anh tóm chặt lấy cổ tay.
Hai người một trên một dưới, Phong Lăng ngước mắt nhìn, Lệ Nam Hành từ từ phủ người xuống. Lúc mũi hai người chỉ còn cách nhau chưa đến năm xen ti mét, anh bỗng dừng lại:
Sinh nhật vui vẻ.
Phong Lăng ngửa đầu ra sau, tuy rằng như vậy cũng không giãn được khoảng cách giữa hai người, cùng lúc đó cô ngẩn ra hỏi:
… Sinh nhật ai cơ?
Em.
Sinh nhật em sao em không biết?
Lệ Nam Hành lấy điện thoại trong túi áo cô ra, bật sáng màn hình điện thoại đưa cô xem:
Anh không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là anh không biết ngày tháng trôi qua thế nào.
Phong Lăng sững ra một lúc lâu mới nhớ ra, hôm nay đúng là ngày sinh nhật thật của cô. Sau khi cô về nhà họ Phong, hai ông bà còn cầm giấy khai sinh ngày nhỏ của cô đi đăng ký lại, nhưng vì từ nhỏ đến lớn cô không đón sinh nhật thật sự bao giờ, dù sao cũng không biết cụ thể là ngày nào nên cô cũng không để chuyện đó trong lòng, căn bản không hề nhớ ngày này.
Nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình điện thoại, cô nói:
Thế nên hôm nay bốn ông đến đây là để…
Cố tình đến chúc mừng sinh nhật cô cháu dâu còn chưa đón được về cửa đấy.
Lệ Nam Hành vừa nói vừa quăng điện thoại lên sofa, rồi lại cúi đầu tìm mũi của cô hôn mấy cái:
Nên là dù em không chuẩn bị gì thì các ông cũng sẽ không trách em đâu. Các ông còn muốn mời em ra ngoài ăn hơn là thấy em bận rộn cơm nước cho cả nhà thế này.
Chính vì các ông sắp tới nên em mới muốn đích thân nấu gì đó, cũng không phải để làm gì, em chỉ mong các ông có thể thấy được là em đang cố gắng chăm sóc anh, tránh…
Tránh cái gì?
…
Tránh để các ông không yên tâm, muốn đón anh về nhà họ Lệ à?
Không, em không mất tự tin đến mức đó, nhưng em vẫn mong các ông có thể yên tâm hơn một chút.
Ờ, anh nghĩ là nếu giờ trong bụng em có thể có một đứa bé thì các ông còn yên tâm hơn nữa cơ, đảm bảo trước khi đứa nhỏ ra đời, các ông sẽ không dễ dàng tới cửa làm phiền chúng ta đâu…
Cảm nhận được anh đang ám thị hành động mang tính tượng trưng nào đó, cô bỗng nghiêm mặt:
Giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt đấy Lệ Nam Hành!
Thì chính vì là ban ngày đó, liên tục ôm em ngủ hai đêm liền, em có biết là anh đã phải kiềm chế đến mức nào không?
Phong Lăng đỏ bừng cả mặt. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Hai người đang ngồi trên sofa hơi giật mình, Phong Lăng vội nhân cơ hội đẩy người kia ra, chỉnh lại mái tóc đang hơi rối:
Anh còn bảo các ông không đến sớm, đã bảo hôm nay đến thì kiểu gì cũng không rề rà đâu mà. Không tại anh thì em đã cho thức ăn vào nồi rồi…
Lệ Nam Hành hầm hừ:
Nếu không phải các ông đến ‘đúng lúc’ thì giờ anh đã nhét được chắt đích tôn của các ông vào bụng em rồi.
Phong Lăng cố kiềm chế không cởi dép đập anh, cô nhanh chóng đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, cô đã thấy hình ảnh bốn ông cụ đứng chỉnh tề, nghiêm túc đập ngay vào mắt, nghiêm túc như thể các ông sắp về nước tới quảng trường Thiên An Môn để kéo cờ vậy.