Chương 193: Không phải có thai chứ?
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1569 chữ
- 2022-02-04 06:16:59
Vừa chạm phải ánh mắt của Tô Tuyết Ý, Quý Noãn liền ngưng cười, nhét điện thoại di động vào túi áo rồi thản nhiên nhìn cô ta:
Cô không đi chơi với bọn họ sao?
Vốn định đi, nhưng tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì nên quay về.
Lúc này Tô Tuyết Ý mới giơ chiếc hộp tinh xảo trong tay lên:
Vừa rồi tôi mua rất nhiều bánh ngọt ở ngoài cổng trường, ăn chung nhé!
Quý Noãn gật đầu rồi đi vào phòng.
Lúc này phòng trọ rất yên tĩnh vì thiếu bóng dáng của Lăng Phi Phi.
Tô Tuyết Ý mở hộp bánh ngọt ra, chia mấy loại bánh bên trong cho các cô, sau đó ngồi bên mép giường của Quý Noãn một cách tự nhiên, vừa ăn bánh mousse trong tay, vừa tìm các chủ đề để nói chuyện phiếm với Quý Noãn.
Hầu hết chủ đề đều vây quanh Quý Noãn.
Lúc thì hỏi vì sao Quý Noãn lại muốn mở phòng giao dịch bất động sản.
Lúc lại hỏi Quý Noãn ngoại trừ điều hành phòng giao dịch thì còn làm gì ở nhà không.
Lúc lại hỏi tại sao Quý Noãn muốn học quản trị kinh doanh...
Cuối cùng cô ta mới làm như lơ đãng hỏi:
Quý Noãn, vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với ai vậy? Nhìn cô cười rạng rỡ như vậy, chắc chắn người bên kia điện thoại không phải ba mẹ rồi, bạn trai hả?
Trong tay Quý Noãn vẫn cầm sổ ghi chép chưa viết xong, vừa xem vừa bình thản hỏi:
Hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc là cô tò mò về tôi, hay tò mò về người được gọi là bạn trai tôi?
Nói xong, lúc này Quý Noãn mới nhìn thoáng qua Tô Tuyết Ý, mỉm cười nhưng lại mang theo cảm giác xa cách khiến người ta không đoán ra được.
Tô Tuyết Ý chớp mắt:
Dù sao tôi cũng không có chuyện gì để làm, tùy tiện tâm sự vậy thôi.
Tôi có một người chị họ thân nhau từ nhỏ đến lớn, chị ấy bằng tuổi cô đấy.
Có lẽ vì thế mà vô thức tôi lại khá thân với cô.
Quý Noãn nhíu mày:
Chị họ?
Tô Tuyết Ý gật đầu, nhưng không nói nhiều về người được cô ta gọi là chị họ kia,
Với lại cô nhìn đi, mấy người chúng tôi đều tự giới thiệu về gia đình mình.
Lăng Phi Phi chẳng giấu giếm chuyện gì, công ty của Bạch Vi lên mạng tra đại là có thể tra ra được, còn cô chỉ nói mình mở phòng giao dịch ở Hải Thành, một mực không nói gì khác, tôi thật sự rất tò mò về cô.
Nghe thấy lời này, Bạch Vi đang ngồi đối diện mới nhìn Quý Noãn một cái.
Quả thật tôi chỉ có một phòng giao dịch, bản thân và gia đình bình thường trong sạch, không có gì đáng để tò mò.
Quý Noãn nói đều đều, sau đó lại nhìn Tô Tuyết Ý:
Nhắc tới mới nói, cô là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn SUAN từ Mỹ tới đây, không phải còn đáng tò mò hơn tôi sao?
Tổ Tuyết Ý lập tức cười ngượng ngùng:
Tôi không có gì khác biệt so với các cô cả, chẳng qua là ở xa hơn nơi này một chút mà thôi.
Mà thôi?
Quý Noãn nhướng mày:
Vậy xem ra chúng ta đều rất đơn giản, có cái gì đáng để đào sâu chứ?
Quý Noãn, tôi cũng chỉ muốn hiểu cô nhiều hơn thôi mà.
Tôi không có bạn bè nào ở trong nước, cho nên mới hỏi nhiều chút.
Cô đừng cứ xa cách như thể được không...
Quý Noãn không nói gì, Bạch Vi chợt nói:
Tính cách mỗi người mỗi khác, rõ ràng Quý Noãn không muốn nhiều lời, còn cô thì cứ hỏi liên tục, sao không nhạy cảm chút nào vậy?
Lúc này Tô Tuyết Ý mới đơ mặt ra, ngẫm nghĩ rồi lại bỗng dưng đưa mấy cái bánh cho Quý Noãn:
Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa, tôi cũng đọc sách đây.
Nói xong, cô ta liền đứng dậy trở về giường của mình.
Quý Noãn nhìn mấy cái bánh ngọt được Tô Tuyết Ý để bên giường mình, tiện tay lấy đưa cho Bạch Vi ở đối diện:
Chị ăn đi, chẳng hiểu sao gần đây em mất hứng thú với đồ ngọt, ăn mấy miếng là dạ dày khó chịu, cứ cảm thấy buồn nôn.
Bạch Vi nhìn cô, trêu ghẹo:
Buồn nôn cái gì? Không phải có thai chứ hả?
Giữa các cô cũng không tính là đặc biệt hiểu nhau, chỉ thuận miệng nói đùa một câu vậy thôi.
Quý Noãn nghe xong cũng chỉ mỉm cười.
Nhưng Tô Tuyết Ý lại đột nhiên nhìn thẳng về phía Quý Noãn.
Cảm nhận được ánh mắt từ người bên cạnh, Quý Noãn không thể không phân tâm mà nhìn sang cô ta:
Không phải cô muốn đọc sách sao?
Tô Tuyết Ý dừng một chút, rồi liếc xuống bụng của cô, vừa cầm sách, vừa như có điều suy nghĩ, hỏi:
Ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy buồn nôn à...
Tôi nói đùa thôi.
Quý Noãn nhếch nhếch môi, không để ý đến cô ta nữa.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Quý Noãn gần như sắp quên mất sinh nhật của mình.
Khi cô nhớ ra thì lại đúng lúc trùng với liên hoan lửa trại hàng năm của Đại học T.
Liên hoan lửa trại sẽ tổ chức vào trước sinh nhật cô một ngày, cũng là ngày mà Quý Noãn định đặt trước vé máy bay để về Hải Thành.
Nghe nói không phải tất cả sinh viên đều có tư cách tham gia, mà phải được giáo sư và lãnh đạo của trường tuyển chọn.
Quý Noãn đang chuẩn bị đặt trước vé bay về Hải Thành vào hôm đó thì chợt nhận được điện thoại của Giáo sư Lâm.
Giáo sư Lâm nói trong nhóm sinh viên mới khóa này, ông ấy chỉ có mười người được dự liên hoan lửa trại, một trong số đó có cô.
Giáo sư Lâm còn nói rất khó có được cơ hội này, sau khi xác định thì không thể thay đổi.
Quý Noãn đành phải đồng ý.
Nhưng nếu vậy thì hai ngày đó cô sẽ không thể về Hải Thành để mừng sinh nhật.
Ban đầu cô đã hứa với Mặc Cảnh Thâm nhưng phải thay đổi, không biết anh có giận cô không.
Quý Noãn cầm di động ngây người trong chốc lát, rồi gọi cho Mặc Cảnh Thâm.
Sau khi Mặc Cảnh Thâm bắt máy thì nghe thấy cô ấp úng ở đầu dây bên kia:
Có chuyện gì mà chột dạ đến mức không nói nên lời thế?
Quý Noãn đành phải thú thật:
Ban nãy em mới nhận được điện thoại của Giáo sư Lâm.
Ông ấy đã sắp xếp cho em một suất dự liên hoan lửa trại hàng năm của Đại học T.
Chuyện đã sắp xếp rồi nên em không thể không đi, cho nên thứ Bảy này em không thể về Hải Thành...
Tuần này không về Hải Thành?
Mặc Cảnh Thâm đang ở công ty, cúi đầu lật tài liệu, bình tĩnh nói vào điện thoại:
Giáo sư Lâm xem em là sinh viên đáng tự hào của ông ấy trong khóa này thì cũng không thể trắng trợn cướp người của anh như thế.
Em định cứ trải qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi không có anh bên cạnh sao?
Không phải...
Cô thật sự rất muốn về.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cô xa Mặc Cảnh Thâm lâu như vậy.
Đã sớm quen với việc sáng đi làm, tối về nhà là có thể ôm ấp người kia, bây giờ buộc phải chia cách thế này, cô thật sự cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Mặc Cảnh Thâm bỏ tài liệu xuống, nới lỏng cổ áo, yên lặng chốc lát rồi nói:
Liên hoan lửa trại gì vậy? Em không thể không đi à?
Tiêu chuẩn có hạn, Giáo sư Lâm cố ý giữ lại cho em một suất.
Việc này thật sự không từ chối được, sau khi định rồi thì không thể thay đổi.
Em nghĩ nếu quả thật sinh nhật năm nay không mừng vào dương lịch thì mừng vào âm lịch vậy, tháng sau em sẽ về.
Giáo sư Lâm nể mặt cô như vậy, cô không thể phụ ý tốt của người ta.
Liên hoan lửa trại của các em có cần trang phục lộng lẫy không?
Không cần, đây cũng không phải tiệc tùng gì.
Tuy nhóm sinh viên khóa này của Giáo sư Lâm đều đến từ tầng lớp thượng lưu, nhưng rất nhiều sinh viên ở Đại học T vẫn là người bình thường.
Đây lại không phải là ngày kỷ niệm thành lập trường, hắn là không long trọng vậy đâu.
Tất cả sinh viên của Đại học T đều đi à?
.
Gần như vậy, nhưng tiêu chuẩn có hạn.
Tổng cộng chắc có khoảng vài trăm người.
Vài trăm?
Giọng anh bỗng lạnh lùng:
Những tên công tử ăn chơi trác táng trong nhóm sinh viên mới này của Giáo sư Lâm chỉ có mười mấy người.
Để bọn học chung lớp với em là anh đã đủ nhẫn nại lắm rồi, em còn muốn dự liên hoan lửa trại với vài trăm người?