Chương 195: Lai lịch của cô không nhỏ...


Tối om, không nhìn thấy một tia sáng nào.

Sau khi tỉnh lại, Quý Noãn phí công mở to hai mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một màu đen kịt.

Cô giãy giụa dữ dội từ lúc mới vừa tỉnh lại, cho đến bây giờ cơ thể dần dần kiệt sức, cô đành phải nằm im ở đó.

Cô nằm trên một chiếc ghế dài khá rộng, hai tay bị trói chặt ra sau lưng ghế, hai chân cũng bị trói vào đầu kia của ghế, mặc cho cô vùng vẫy thế nào cũng không mảy may lay chuyển.

Miệng cô bị băng keo dán kín, cô không thể nào hét lên cầu cứu.

Xung quanh rất tối, đến nỗi sau khi tỉnh lại, cô nghi ngờ việc mình sống lại chỉ mà một giấc mơ không có thật.

Có lẽ cô vẫn ở trong quá khứ đen tối vô tận ở kiếp trước, có lẽ cô vẫn bị giam trong thôn núi cằn cỗi lạc hậu nào đó, chờ đợi bị đám thôn dân kia ép mua ép bán...

Bóng tối thật đáng sợ, thậm chí cô hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Bỗng, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên bên ngoài, càng lúc càng gần, Quý Noãn vô thức nhắm chặt mắt lại.


Kéttt
, cửa sắt nặng nề được mở ra.

Có tiếng bước chân của hai người đến gần.

Trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi xa lạ của đàn ông, khiến người ta cảm thấy khó ngửi buồn nôn, Quý Noãn nhắm mắt bất động.


Có phải cho quá nhiều thuốc vào vải không? Sao cô ta vẫn chưa tỉnh?

Mặc kệ cô ta, cô Tô chỉ nói chúng ta bắt cô ta đến đây, chờ đến giờ là đưa đi, sống hay chết không liên quan đến chúng ta!

Xinh đẹp thế này, cứ đưa đi như thế có phải đáng tiếc quá không? Hay là...

chúng ta chơi trước?

Chơi con m mày á.

Cô Tô bảo chúng ta sau khi làm xong chuyện thì lập tức rời khỏi thành phố T.

Tao đoán chừng cô nàng này có lai lịch không nhỏ...

Không phải chỉ là một sinh viên của Đại học T thôi sao? Tuổi quá trẻ thì có thể có địa vị gì chứ?

Đừng hỏi nhiều nữa, lập tức đưa cô ta tới quán bar kia đi.

Không đưa tới thì một triệu kia chúng ta đừng hòng nhận được một xu! Đ biết đứa nào tiết lộ phong thanh nữa, bây giờ xung quanh đây đã bị xe cảnh sát qua lại tuần tra nhiều lần! Làm cho sạch sẽ vào! Nhân lúc cô ta chưa tỉnh, đưa đi để tránh gặp phiền phức!


Lúc này Quý Noãn đột nhiên mở mắt ra.

Hai gã đàn ông cao to cường tráng kia đang cầm đèn pin chiếu qua chiếu lại trên người cô, thầy cô mở mắt bất chợt thì hai tên đó như giật nảy mình.

Ánh sáng lóa mắt trên điện thoại di động làm Quý Noãn hơi nheo mắt lại, miệng không ngừng phát ra tiếng
ưm ưm
.


Đại ca, cô ta muốn nói chuyện hả?



Ưm ưm ưm...
Quý Noãn lại liên tục phát ra vài tiếng.

Dường như nghe ra tiếng ưm ưm này của cô có âm điệu khác biệt, giống như thật sự muốn nói gì đó, hai gã bèn liếc nhau một cái, nhưng vẫn quyết định mặc kệ.


Tỉnh nhanh vậy, phiền phức! Mau đưa cô ta đi.

Ưm ưm ưm!
Quý Noãn trợn to mắt nhìn bọn chúng.

Tay không thể cử động được, miếng băng keo trên miệng làm cho cô không nói nên lời, chỉ nhìn bọn chúng bằng ánh mắt đầy hi vọng, không ngừng lặp lại ba âm điệu kia.


Đại ca, hình như cô ta thật sự muốn nói gì đó...
Lúc này gã đàn ông kia mới quay lại nhìn Quý Noãn.

Trong lúc Quý Noãn không ngừng vừa giãy giụa vừa phát ra mấy âm điệu kia, hắn bỗng xé miếng băng keo đang dán trên miệng cô xuống.

Trên môi truyền đến cơn đau như kim châm muối xát, nhưng Quý Noãn cũng không để ý nhiều.

Trong tình huống này cô không thể hô to, nếu không sẽ chỉ dẫn đến họa sát thân.

Sau khi thở hổn hển một hơi, cô nói:
Người bảo các người bắt cóc tôi hứa cho các người bao nhiêu tiền? Thả tôi ra đi! Tôi có thể cho các người gấp đôi! Những người kia trả cho các người một triệu thật sao? Bây giờ thả tôi ra, tôi sẽ lập tức đưa tiền cho các người!
Cô vừa dứt lời thì gã kia lại bất ngờ dán miếng băng keo lên miệng cô lần nữa.


Em ưm...
Quý Noãn ra sức nhìn bọn chúng chằm chằm, trong miệng vẫn lặp lại âm điệu kia.


Đại ca, cô ta...
Gã đàn ông trên mặt có sẹo lạnh lùng nhìn Quý Noãn:
Cô muốn sống thật sao?
Quý Noãn vội vàng gắng sức gật đầu, ánh mắt thành khẩn.

Cô dám chắc nếu hai gã này chỉ đơn thuần vì tiền, có lẽ cô vẫn còn cơ hội xoay chuyển.


Cô có tiền cho chúng tôi?
Tên kia vẫn nửa tin nửa ngờ.

Quý Noãn lại gật đầu, trong miệng phát ra một tiếng rưm
, là tiếng khẳng định.


Cô Tô cho chúng tôi là phần của cô ấy.

Cô muốn mua mạng sống từ tay chúng tôi cũng không phải chỉ gấp đôi đơn giản như vậy.
Gã đó bỗng cười tham lam lạnh lùng, cầm đèn pin chiếu vào người Quý Noãn một lượt, cuối cùng lại rọi ánh sáng chói mắt đó vào mặt Quý Noãn, làm cô không thể không nhắm mắt lại, nghiêng mặt né tránh.

Hắn ta nói rất thô lỗ:
Cô Tô bảo chúng tôi đưa cô đến quán bar hoạt động chui lớn nhất thành phố T để giao dịch.

Với nhan sắc của cô, đến đó có thể dễ dàng bán được hai triệu một đêm, sau đó cô sẽ bị người mua bán lại sang Philippines.

Trên tàu tư nhân vẫn có thể tiếp tục kiếm chút lợi nhuận, chúng tôi nhận được không ít tiền, cô muốn mua mạng sống của mình trong tay chúng tôi với giá bao nhiêu?


Quý Noãn ngẩn ra một lúc, biểu cảm tham lam của hai gã kia quá rõ ràng.

Cô cố hết sức giữ bình tĩnh, nhìn bọn chúng chằm chằm, đang nghĩ xem ranh giới cuối cùng của bọn chúng ở đâu.


Đại ca, hình như cô ta đang có ý kéo dài thời gian.
Gã bên cạnh vừa nói, tên đàn ông kia liền lạnh lùng nheo mắt nhìn Quý Noãn chằm chằm:
Cô đừng hòng câu giờ để chờ người tới cứu, mạng của cô bây giờ đang nằm trong tay chúng tôi! Tôi ra giá năm triệu, cổ có cho hay không?
Quý Noãn chỉ đơ mặt một lúc liền gật đầu, ánh mắt thành khẩn:
Ừm!

Đưa bằng cách nào? Chi phiếu à?
Tên này tỏ ra có chủ kiến và tỉnh táo hơn gã bên cạnh rất nhiều.

Hắn một mực không cho Quý Noãn nói chuyện hay có cơ hội hét lên kêu cứu, mà chỉ quan sát tất cả biểu cảm của Quý Noãn, nhìn xem cô gật đầu hay lắc đầu.

Quý Noãn gật đầu:
Ưm ưm!
Hai mắt gã bên cạnh lập tức sáng rỡ nhìn cô giống như nhìn thấy thần tài nào đó.

Bọn chúng trao đổi ánh mắt với nhau rồi bỗng kéo cô từ trên ghế dậy.

Hai tay Quý Noãn vừa được tự do thì gã đàn ông vừa nói chuyện với cô ban nãy móc một tờ chi phiếu trắng từ trong túi ra.

Gã đó đè mạnh Quý Noãn xuống đất, túm lấy tay cô kéo tới, đưa bút cho cô:
Muốn sống thì lập tức ký vào chi phiếu! Năm triệu! Họ tên tài khoản và số tiền! Viết ngay bây giờ cho tôi!
Quý Noãn bị đè dưới đất, nhìn từ chi phiếu trắng trước mắt, bỗng nhiên rất muốn mắng người.

Hai kẻ một xưởng một họa này là kẻ bắt cóc chuyên nghiệp, nắm trong lòng bàn tay điệu bộ của đám con em nhà giàu.

Nói qua nói lại mấy câu bọn chúng vẫn không có ý định buông tha cho cô, mà muốn mọi nhiều tiền hơn từ người bị hại! Rõ ràng ngay cả chi phiếu trắng không biết lấy từ ngân hàng nào cũng mang theo trong người! Cơ hội sống sót và hi vọng vừa dấy lên đã lập tức tiêu tan.

Cô nằm bất động dưới đất, cầm bút trong tay, nhưng liều chết cũng không ký chữ nào.

Tên đàn ông ở trước mặt thấy cô đã phát hiện ra vấn đề, không di chuyển bút thì lúc này hắn ta liền giẫm lên mu bàn tay của cô, lạnh lùng cảnh cáo:
Không muốn chết thì ký cho tôi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.