Chương 222: Tổng giám đốc tập đoàn mặc thị giá l m
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1769 chữ
- 2022-02-06 10:13:21
Chiều hôm sau, bên ngoài trường Đại học T có rất nhiều xe đỗ, không chiếc nào có vẻ tầm thường.
Sinh viên xì xào bàn tán, nói là tòa thư viện hàng trăm năm tuổi của Đại học T sắp được trùng tu.
Hôm nay đón một nhân vật ghé thăm, Tổng Giám đốc của một công ty nổi tiếng trong nước, cũng là công ty bỏ vốn đầu tư trùng tu thư viện cho Đại học T.
Theo thông lệ trong nước từ trước đến nay, người đầu tư như vậy cuối cùng sẽ trở thành hiệu trưởng danh dự của trường, chắc hẳn lần này cũng không ngoại lệ.
Nếu thật sự đầu tư thành công, danh hiệu hiệu trưởng danh dự này chắc chắn nằm trong tay vị Tổng Giám đốc kia rồi.
Dù sao thư viện của Đại học T cũng có lịch sử gần trăm năm, chưa nói tới hàng chục tới hàng trăm triệu cuốn tài liệu, chỉ riêng công trình kiến trúc cổ kính cần tân trang trùng tu đã cần tới một khoản đầu tư rất lớn.
Đây không phải là khoản đầu tư mà một công ty bình thường có thể bỏ ra.
Ai, các cậu nghe gì chưa? Người trùng tu thư viện cho Đại học T, hình như là đến từ Hải Thành...
Hải Thành à? Hải Thành là đô thị hạng nhất nhì trong nước, thật sự có rất nhiều người giàu có.
Rất nhiều trụ sở tập đoàn nổi tiếng đều đặt tại Hải Thành, đối phương có thể có tài lực hùng hậu như vậy, cũng không có gì lạ.
Chính xác, cũng không biết là Tổng Giám đốc của công ty nào.
Trùng tu một thư viện trăm năm như thư viện Đại học T là chuyện lớn, có thể nói là sẽ được ghi danh vào sử sách.
Thế nhưng bên đó lại còn bỏ vốn xây dựng mà không cần hoàn lại.
Tớ rất tò mò, người đó là ai mà lại ra tay hào phóng như vậy...
Ra tay rộng rãi như vậy, đúng là hào phóng, nhưng mà việc xây dựng không hoàn lại này cũng sẽ không đơn giản đầu.
Đại học T cũng là trường đại học được xếp hạng hàng đầu trong nước.
Do khối lượng công trình quá lớn, cho nên đến nay thư viện trăm năm kia vẫn chưa được trùng tu.
Bây giờ thư viện được cải tạo, nhất định việc này sẽ được tuyên truyền rộng rãi khắp cả nước.
Cho dù đối phương đến từ công ty nào, sau này Đại học T và các trường đại học, cao đẳng trong nước, bao gồm cả ngành Giáo dục đang trên đà phát triển của nước ta, đều nhất định sẽ có liên quan rất sâu rộng.
Lợi ích mà nó mang lại là điều mà chúng ta không thể tính trước được!
Cũng đúng, sao chúng ta có thể dễ dàng đoán được rốt cuộc những người trên cao đó đang suy tính chuyện gì chứ!
.
Ngày hôm nay, người ta có thể nghe được những tiếng xầm xì bàn tán này ở khắp nơi trong trường Đại học T.
Đặc biệt là sinh viên khoa Thương mại và Quản trị kinh doanh lại càng hăng hái nhiệt tình thảo luận.
Buổi trưa, Quý Noãn lo lắng nhìn thấy Lâm phát đề thi, cô chưa ăn gì.
Được nghỉ ngơi sau khi kết thúc tiết học vào buổi chiều, cô đến căn-tin mua chút gì để ăn qua loa.
Dọc đường đi cô nghe thấy từng nhóm sinh viên đang chạm đầu vào bàn tán.
Khi nghe nói phía đầu tư là từ Hải Thành tới, theo bản năng, cô đưa mắt nhìn qua cửa sổ căn-tin, hướng ra bên ngoài trường đại học.
Từ khoảng cách này không thể thấy được xe đỗ bên ngoài, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi cầm đồ ăn mới mua bước ra ngoài.
Hải Thành thật sự là đô thị phồn hoa nhất cả nước, cũng là nơi tinh anh tề tựu, có không ít tập đoàn nổi tiếng và giàu có.
Đại học T lại là trường đại học nổi danh không kém Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa.
Vì vậy trường được một tập đoàn tài chính hàng đầu như vậy đột nhiên có hứng thú bỏ vốn đầu tư giáo dục thì cũng không phải chuyện không thể.
Sẩm tối, chương trình học một ngày kết thúc, Bạch Vi nói tối nay có đồng nghiệp cũ muốn gặp.
Có rủ Quý Noãn và Phong Lăng cùng đi, coi như nhân tiện tán gẫu cho đỡ buồn.
Ba người đều mang sách vở về phòng thay quần áo.
Họ đang định đi ra cửa thì bỗng thấy Lăng Phi Phi chạy về.
Sau khi vào phòng, cô ta liền bắt đầu lăng xăng tìm kiếm quần áo xung quanh, vội vàng tìm đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da, dáng vẻ như rất nóng lòng đi hẹn hò hoặc sốt ruột muốn đi gặp nhân vật quan trọng nào đó.
Mấy người nhìn tôi làm cái gì?
Lăng Phi Phi vừa vội vàng thoa phấn, vừa liếc nhìn các cô gái khác trong phòng:
Mấy người cũng về thay quần áo à? Vậy là mấy người cũng muốn gặp Tổng Giám đốc Mặc sao? Bình thường các người chậm chạp chẳng ra làm sao cả.
Thế mà những lúc thế này các người còn hành động nhanh hơn tôi nữa!
Khi nghe tới mấy tiếng
Tổng Giám đốc Mặc
, gương mặt Quý Noãn và Phong Lăng đều hơi biến sắc.
Bạch Vi cũng ngớ ra, nhìn Lăng Phi Phi:
Gặp Tổng Giám đốc Mặc cái gì chứ? Đêm nay trời trở lạnh, chúng tôi chỉ quay về thay cái áo khoác trước khi đi ra ngoài thôi mà!
Rõ ràng là Lăng Phi Phi không tin lý do Bạch Vi đưa ra:
Lừa ai chứ? Với bản lĩnh của các người, có lẽ cũng đã nghe được tin nhà đầu tư trùng tu thư viện trường mình là Tập đoàn Mặc thị ở Hải Thành.
Tổng Giám đốc Tập đoàn Mặc thị vậy mà lại đích thân ghé thăm trường chúng ta.
Ngày hôm nay rất nhiều nữ sinh viên tự cho mình là hoa khôi của trường đều quay về thay quần áo và tô son trát phấn sau khi tan học, muốn nhân lúc Tổng Giám đốc Mặc đi dạo buổi tối, có thể từ ngoài của trường liếc nhìn một cái...
Đó chính là tập đoàn Mặc thị đấy! Nếu có được một cuộc gặp gỡ lãng mạn với Tổng Giám đốc Mặc, lại có thể ngồi trên xe của anh ấy, hoặc cùng ăn một bữa cơm...Ôi chao, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy kích động muốn chết rồi!
Bạch Vi ngẩn người.
Đương nhiên cô từng nghe nói tới Tập đoàn Mặc thị.
Công ty của cô đã từng mấy lần xin hợp tác với tập đoàn Mặc thị nhưng đều bị từ chối.
Đối với rất nhiều tập đoàn trong nước, tập đoàn này là một hành tinh chỉ có thể nhìn, mà không thể tới gần.
Mặc dù Tập đoàn Mặc thị có rất nhiều đối tác trong nước, cũng có không ít công ty con, nhưng trọng điểm của Tập đoàn Mặc thị cũng không đặt ở khu vực thành phố T này.
Hơn nữa, lĩnh vực hoạt động của Tập đoàn Mặc thị cũng không liên quan gì tới ngành Giáo dục.
Vì sao đột nhiên họ lại bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy đầu tư xây dựng lại thư viện của Đại học T? Tuy rằng điều này cũng sẽ mang đến cho các công ty liên quan đến ngành giáo dục một doanh thu to lớn, nhưng với thực lực hùng hậu của Tập đoàn Mặc thị, cộng với nền tảng vững chắc của nhà họ Mặc, thì cho dù thế nào đi nữa, việc đầu tư vào lĩnh vực giáo dục trong nước cũng không thể sánh được với những dự án đầu tư đầy triển vọng khác của Mặc thị.
Không hiểu sao họ lại tham gia vào lĩnh vực này...
Bạch Vi còn đang sững sờ thì bỗng nhiên nghe cửa phòng đánh
Rầm
một tiếng.
Bọn họ liếc nhìn nhau, không biết Quý Noãn có chuyện gì, mà đột nhiên chạy nhanh ra ngoài.
Quý Noãn?
Bạch Vi lo lắng có chuyện, vội mở cửa nhìn ra ngoài, thầy Quy Noãn đang đi rất nhanh, cũng không quay đầu lại, như có việc gì đó rất gấp gáp.
Cô ấy...
Phong Lăng mang vẻ mặt bình tĩnh bước ra ngoài, khẽ nói:
Để tôi đi ra xem sao.
Rời khỏi khu ký túc xá, Quý Noãn rảo bước đi thẳng tới khu giảng đường.
Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại mấy tiếng...
Tổng Giám đốc Mặc.
Tổng Giám đốc Mặc.
Tổng Giám đốc Mặc.
Thường ngày, khi cấp quản lý của Đại học T có cuộc họp và gặp chuyện quan trọng cần xử lý, họ đều sẽ họp trong hội trường giáo viên ở tầng trên cùng.
Quý Noãn đi rất nhanh, ngay cả Phong Lăng cũng phải mất một lúc lâu mới đuổi kịp cô.
Giảng đường có tới mười mấy tầng, sinh viên không được phép tự ý sử dụng thang máy ở cuối hành lang.
Vì vậy Quý Noãn đi thẳng tới cầu thang bộ, leo từng bậc đi lên.
Sau một hồi rất vất vả mới lên tới tầng trên cùng, cô đưa mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy hội trường giáo viên đang sáng đèn.
Các em là sinh viên của trường này sao? Ai cho phép các em tới khu vực quản lý của trường? Khu này cấm sinh viên tới, các em không biết sao?
Người bước ra từ văn phòng bên cạnh là trưởng phòng đào tạo của Đại học T.
Khi nhìn thấy Quý Noãn, ông lập tức nhíu mày, vẻ mặt bất mãn trách mắng.
Ánh mắt của Quý Noãn vẫn hướng về phía phòng hội trường.
Tới đây nhìn cái gì? Còn không mau đi xuống phía dưới?
Trưởng phòng đào tạo họ Lãnh liền nghiêm mặt thúc giục.
Cửa hội trường đóng chặt, chỉ có thể nhìn thấy trong phòng đang sáng đèn.
Thầy cho em hỏi, khi nào hội nghị sẽ kết thúc ạ?
Tuy thái độ của trưởng phòng đào tạo không được tốt lắm, Quý Noãn vẫn lễ độ cố hỏi thêm một câu.
Không biết, hiệu trưởng và các quản lý cấp cao đều có mặt.
Có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc và thảo luận.
Tôi cũng không rõ chính xác hội nghị sẽ kết thúc vào lúc nào.
Với vẻ mặt khó hiểu, trưởng phòng đào tạo liếc nhìn Quý Noãn:
Em hỏi chuyện này làm gì?