Chương 231: Chồng cô đến, cô mở cửa hay tôi mở cửa đây?


Chắc chắn không thể quay lại ngõ hẻm kia được, Quý Noãn kéo Phong Lăng chạy về hướng khác.

Thế nhưng đối thủ lại không có ý định lãng phí thời gian, hắn không đuổi theo bọn họ mà bất ngờ quay về lái xe đuổi theo.

Cũng không biết hắn định lái xe đuổi theo hay định đâm vào bọn họ.


Bà Mặc, cô đi trước đi!
Phong Lăng chợt dừng bước, không muốn làm liên lụy Quý Noãn.


Đi cái gì mà đi! Tôi không phải là anh em ở căn cứ huấn luyện của các cô, không biết đạo nghĩa hi sinh gì đó.

Nhưng đối với tôi, giữa chúng ta không chỉ là bạn tốt bình thường, sao tôi có thể đi được!
Quý Noãn vừa chạy vừa cổ kéo Phong Lăng, không cho cô vùng tay ra:
Chạy đã, trước mặt có một hẻm nhỏ, hắn lái xe này không đi vào được đâu.

Mình đi vào đó rồi nghĩ cách tiếp!
Thấy Quý Noãn cương quyết, Phong Lăng chạy vài bước rồi mới thấy thật sự người cô mới bị điện giật đau tê dại, cũng phải cần đến vài ngày mới bình phục trở lại.

Bây giờ cô cũng không chạy nhanh được như bình thường.

Đang lúc hai người chuẩn bị chạy vào một ngách nhỏ khác như Quý Noãn nói thì chợt phía trước có một chiếc xe Jeep màu đen tăng tốc chạy nhanh đến, trong nháy mắt phanh gấp két một tiếng, dừng ngay trước mặt hai người.

Phong Lăng và Quý Noãn ngước mắt lên nhìn, thấy cửa sau xe của chiếc Jeep trước mặt mở ra.

Nam Hành ngồi ở ghế lái không giải thích một câu, chỉ nhìn vết máu trên mặt Phong Lăng rồi lạnh lùng nói:
Lên xe hết đi!
Nét mặt Phong Lăng đờ ra.

Quý Noãn nhanh chóng đỡ cô lên xe trước.

Phong Lăng vừa ngồi vững trên ghế thì thấy Quý Noãn còn chưa đi lên, vội vàng kéo cô:
Bà Mặc!


Quý Noãn vừa lên xe, cửa xe đóng
rầm
một tiếng.

Một tiếng rầm này ngăn cách tiếng rồ máy của chiếc xe đang truy sát bọn họ ở bên ngoài.

Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng xuống.

Không có thời gian để hỏi thật sự đã xảy ra chuyện gì, Quý Noãn ngồi bên cạnh Phong Lăng kéo ống tay áo của cô:
Cô chảy máu nhiều quá, đến bệnh viện cầm máu hay đi đâu đây?

Cô ấy không thể đến bệnh viện.
Không đợi Phong Lăng trả lời, Nam Hành đang lái xe đã lạnh giọng nói:
Đưa cô ấy về chỗ tối trước.

Tôi có thuốc cầm máu và băng gạc.

Quý Noãn, cổ băng bó giúp cô ấy.

Anh có chỗ ở ở thành phố T sao?
Lúc này Quý Noãn mới đảo mắt nhìn về phía Nam Hành:
Có xa không? Căn hộ của tôi ở gần hơn, có thể đưa thẳng cô ấy đến đó, ở đó có...

Quên chỗ của cô đi.

Bây giờ không thể đến đó được, tránh để cô rước họa vào thân.
Nam Hành lãnh đạm phun ra mấy câu, liếc Quý Noãn qua gương chiếu hậu:
Sao vừa rồi cô lại ở đó? Sau này mà còn gặp mấy chuyện như thế này nữa thì cô nhớ phải chạy trước đi, biết không? Nếu cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sợ là tôi sẽ bị chồng cô đuổi cùng giết tận, cả đời không sống yên ổn.
Quý Noãn không giải thích với anh, chỉ ân cần nhìn Phong Lăng.

Cô thấy thái độ Phong Lăng không có gì khác thường, dường như cũng đã quen với chuyện đuổi giết vừa rồi.

Chỉ có điều lúc này cô ấy không thốt lên tiếng nào.

Quý Noãn đưa tay khẽ sờ nắn:
Cô còn bị thương ở đâu nữa không? Đừng có không nói gì như thế nhé, đau ở đâu thì cứ nói.

Nếu quá nặng mà không thể xử lý ở nhà được thì vẫn phải đến bệnh viện!
Phong Lăng lắc đầu với Quý Noãn, tỏ ý không có gì lớn, không cần phải lo lắng.

Quý Noãn chợt chú ý đến mấy chiếc xe đang đi ngược chiều.

Chỉ trong chớp mắt mấy chiếc xe kia liền bao vây chiếc xe của tên nước ngoài kia.

Bây giờ cô cũng không còn tâm trạng để ý tình hình bên ngoài nữa, Quý Noãn lấy giấy ướt từ trong túi ra lau vết máu trên mặt Phong Lăng.

Cô thấy mặt Phong Lăng trắng bệch liền nhíu mày:
Ở trong nước mà có người dám cầm dao hành hung người khác giữa ban ngày ban mặt.

Có nguyên nhân hệ trọng gì đằng sau loại chuyện này không? Có thể báo cảnh sát không?



Cảnh sát trong nước không xử lý loại chuyện này được.
Phong Lăng chỉ nói một câu, đồng thời ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang lái xe ở phía trước.

So với Mạc Cảnh Thâm, kỹ năng lái xe của Nam Hành không hề kém cạnh chút nào, thậm chí anh còn rất quen thuộc với loại xe Jeep việt dã này.

Sườn xe lớn trong tay anh lại hết sức linh hoạt, tăng tốc độ nhanh trong một không gian hẹp như vậy.

Trước khi xe cảnh sát đuổi kịp, anh đã lái xe mang hai cô rời khỏi an toàn.



Đúng là Nam Hành có chỗ ở tại thành phố T.

Anh bao nguyên cả tầng cao nhất của khách sạn, không cho bất kỳ ai bước vào.

Sau khi vào phòng, Quý Noãn giúp Phong Lăng đến ngồi xuống sofa, rồi giục Nam Hành đi lấy hộp cứu thương.

Cô lại ẩn vai Phong Lăng xuống rồi nói:
Phong Lăng, tôi giúp cô cởi quần áo, nếu không lát nữa màu khổ lại dính vào người thì cởi ra rất đau.


Phong Lăng thấy Quý Noãn thật sự rất lo lắng cho mình, nét mặt vẫn luôn bình tĩnh cứng nhắc thoáng hốt hoảng.

Từ nhỏ đến lớn Phong Lăng chưa bao giờ có được một tình bạn cùng giới thuần túy.

Trước kia trong căn cứ, cô vẫn sống như một người đàn ông, cho dù bị thương như thế nào thì cũng tự mình trốn đi không cho ai biết, rồi tự mình băng bó xử lý vết thương.


Không nâng nổi cánh tay phải không? Để tôi cởi giúp cô, cô đừng cựa.
Quý Noãn nói rồi cởi áo cho cô.

Phong Lăng không từ chối.

Áo bên ngoài có bị cởi ra thì bên trong vẫn còn một chiếc áo lót thể thao kín đáo màu đen.

Toàn bộ sự tập trung của Quý Noãn dồn hết lên vết dao chém trên cánh tay Phong Lăng.

Cô đau lòng xoay người chạy vào phòng tắm lấy khăn tắm ra lau vết máu xung quanh vết thương giúp cô.

Nam Hành mang hộp cứu thương ra thì nhìn thấy một cảnh này.

Ánh mắt anh thoáng dừng lại trên chiếc áo lót thể thao màu đen của Phong Lăng.

Anh còn chưa kịp nói gì thì Quý Noãn đã vội bước đến, giật lấy chiếc hộp cứu thương trong tay anh, rồi lại xoay người đi sát khuẩn, cầm máu cho Phong Lăng.

Trong phòng rất yên tĩnh, đã có Quý Noãn băng bó giúp Phong Lăng, Nam Hành đứng bên cạnh nhìn thì cũng bất tiện, vì vậy anh hắng giọng rồi đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau, vết thương trên người Phong Lăng đã được xử lý khá tốt.

Lúc này Quý Noãn mới cầm bằng gạc lên bằng kỹ, rồi đi vào trong phòng mở tủ ra, lấy một chiếc áo phông đen rộng thùng thình có lẽ là của Nam Hành rồi mặc vào giúp Phong Lăng.

Không lâu sau đó, Nam Hành đi vào, nhìn thấy Quý Noãn đang ngồi xổm xuống tự xử lý vết thương trên đùi Phong Lăng.

Anh thoáng nhíu mày cười khẽ:
Cô xử lý vết thương chu đáo thật đấy.

Quả nhiên Quý đại tiểu thư bây giờ biết việc hơn trước kia rất nhiều.
Quý Noãn vẫn không thèm đáp lại, chỉ chăm chú nhìn chai thuốc sát trùng trong tay mình.

Cô nghĩ rằng Nam Hành muốn tự mình bằng bó cho Phong Lăng nhưng không chen tay vào được nên mới hậm hực với cô, thế nên cô mặc kệ anh.

Lúc này chuông cửa chợt vang lên.

Quý Noãn bỗng sợ hãi, ngẩng phắt lên nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc hỏi:
Ai vậy? Chỗ ở này của anh còn có ai biết nữa? Không phải là mấy tên mới đuổi giết Phong Lăng chứ...
Nam Hành liếc cô:
Đừng lo lắng quá.

Vừa rồi tôi đi ra gọi điện cho Mạc Cảnh Thâm, vừa khéo cậu ta lại ở gần đây.

Cô nói xem người đến là ai đây?
Quý Noãn nghe thấy thì chợt đảo mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng sau lưng Nam Hành.


Chồng cô đến, cô mở cửa, hay tôi đi mở cửa đây?
Nam Hành cười như không cười liếc sang cô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.