Chương 251: Thế mà anh lại có mặt ở đây!
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1613 chữ
- 2022-02-06 10:13:24
Đầu thật sự rất choáng váng, Quý Noãn mấy lần muốn đứng lên nhưng đều ngã xuống sofa.
Cô vùng vẫy một hồi rồi đành bỏ cuộc, đưa một tay day day mi tâm, một tay cầm lấy điện thoại di động xem giờ.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, không biết vừa rồi Mặc Cảnh Thâm có nghe rõ những gì mình nói qua điện thoại không? Lúc đó cô hạ giọng nói rất nhỏ, hơn nữa anh đang họp, chỉ sợ anh không nghe được...
Quý Noãn cắn môi, cố giữ đầu óc tỉnh táo.
Không biết đã qua bao lâu, một phút, hai phút, hay là đã mười phút rồi? Ngay khi ý thức của Quý Noãn càng lúc càng trở nên mờ mịt, bắt đầu chìm vào cơn mê, cửa phòng bất ngờ vang lên một tiếng động lớn khiến cô giật mình tỉnh lại.
Quý Noãn nhướng mắt lên nhìn bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đang tới gần, vẻ mặt anh rất nghiêm nghị.
Khi nhìn thấy Quý Noãn nằm rũ rượi trên sofa, anh đưa ánh mắt lạnh như băng lướt quanh phòng VIP một vòng, cuối cùng dừng lại ở chén trà trên bàn.
Vừa nhìn thấy gương mặt của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn liền thở phào nhẹ nhõm.
Cảm nhận được anh đang tới gần, mùi hương đàn ông thanh sạch và quen thuộc đó mang lại cho cô cảm giác yên tâm, khiến đầu óc đang mụ mị của cô lập tức tỉnh táo lên rất nhiều.
Anh xoa mặt cô, xác định cô không sao, lại thấy dáng vẻ mơ hồ của cô liền đứng lên.
Chỉ vài phút sau, mấy người mà Quý Noãn chưa hề gặp mặt trước đây đều ngã xuống trước cửa phòng.
Quý Noãn lại thấy Mặc Cảnh Thâm bước tới mở cửa sổ để không khí bên ngoài tràn vào.
Được hít thở bầu không khí trong lành, cô càng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô đang gắng gượng ngồi dậy thì chợt nghe thấy âm báo có cuộc gọi nhỡ vào điện thoại, quả nhiên cửa sổ mở ra thì mới có sóng di động.
Nhưng đó là cuộc gọi của Mặc Cảnh Thâm gọi tới cho cô một phút trước đó, còn có cả những cuộc gọi trước đó hai phút, ba phút...
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn mười phút, Mặc Cảnh Thâm đã liên tục gọi cho cô rất nhiều lần.
Quý Noãn đã tỉnh táo lại rất nhiều, cô thấy ngoài cửa có người đi vào, lại nghe giọng nói rõ ràng rành mạch nhưng lạnh như băng của Mặc Cảnh Thâm:
Tôi không có hứng thú tìm hiểu người chịu trách nhiệm đứng đằng sau Câu lạc bộ là kẻ nào.
Tuy nhiên tôi nghĩ ông chủ của các người cũng không muốn tôi biết hắn là ai đâu.
Lập tức, mấy người đi cùng Mặc Cảnh Thâm đi thẳng tới phòng vệ sinh lấy vài miếng giẻ lau, nhét vào miệng mấy tên nằm trên mặt đất.
Lúc này chuông điện thoại di động của Quý Noãn lại vang lên, cô nhận cuộc gọi, giọng nói nghiêm nghị của Quý Hoằng Văn vang lên:
Noãn Noãn, lúc nãy còn gọi điện cho ba sao?
Nghe giọng điệu của ông, rõ ràng là không hay biết chuyện xảy ra ở thành phố T bên này.
Ba, ba đang ở Hải Thành hay thành phố T?
Quý Noãn hỏi.
Sao con biết ba đang ở thành phố T? Gần đây công ty có đối tác từ thành phố T tới, ba sang đây thị sát.
Nhưng thật sự là quá gấp gáp nên ba không có thời gian tới thăm con.
Ai nói cho con biết vậy?
Hiện giờ ba đang ở đâu?
Ba đang ở nhà hàng do đối tác sắp xếp, lúc này không lấy đâu ra thời gian.
Xe của phía đối tác đang đợi dưới lầu nhà hàng rồi.
Trước khi về Hải Thành, nếu có thời gian, ba sẽ đến Đại học T thăm con.
Vậy ba tranh thủ đi đi, con không sao.
Thật sự là không sao chứ? Cái con bé này, thường ngày con rất ít khi gọi điện thoại cho ba.
Lúc nãy ba vẫn để điện thoại di động trong túi, sơ ý thế nào lại ấn vào nút tắt tiếng.
Vừa rồi ba mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của con.
Dạ, không sao đâu ba.
Nói xong, để Quý Hoằng Văn không gặng hỏi thêm, Quý Noãn liền tắt điện thoại.
Cô sợ ông biết chuyện thì lại lo lắng.
Sở dĩ cô tin lời Thư ký Chu là bởi vì lúc chat với Hạ Điểm qua điện thoại vào buổi tối cuối tuần, cô đã thuận tiện gửi cho trợ lý của Quý Hoằng Văn một tin nhắn, hỏi cô ấy về hành trình gần đây của ông.
Trợ lý xác nhận Quý Hoằng Văn có chuyến đi tới thành phố T thì cô mới tin chắc.
Kết quả thật không ngờ, kẻ giấu mặt kia vậy mà biết rõ về nhà họ Quý hơn cả cô, càng nắm được thường ngày Quý Noãn hay tiếp xúc và tin tưởng những ai.
Mạng lưới quan hệ của Tập đoàn Quý thị vốn rất đơn giản, cho tới nay Thư ký Chu đều làm việc rất ổn, tạo được cảm giác yên tâm và tin cậy.
Trán Quý Noãn đột nhiên mát lạnh khiến đầu óc cô càng tỉnh táo hơn.
Cô ngẩng lên, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm cầm một chiếc khăn mặt bọc đá chườm lên trán mình.
Theo phản xạ, cô vội đưa tay lên đỡ lấy chiếc khăn mặt.
Lúc nãy, sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô vẫn ngồi trên sofa, không đủ sức để đứng lên, cũng không chú ý tới mấy người bị khống chế trước cửa đã bị dẫn đi từ lúc nào.
Cô chỉ nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm.
Em đỡ hơn chưa?
Mặc Cảnh Thâm rút tay ra khỏi trán cô, nhìn Quý Noãn cầm chiếc khăn mặt bọc nước đá tự chườm cho mình.
Quý Noãn gật đầu:
May mà em đã gọi điện thoại trước cho anh, nếu không thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.
Lúc này ngoài cửa lại có tiếng động, hình như người phụ trách Câu lạc bộ bị người của Mặc Cảnh Thâm dẫn tới.
Mặc Cảnh Thậm nhìn Quý Noãn một lúc, lại đưa tay sờ trán cô:
Không sao rồi, khi nào thật sự tỉnh hẳn thì rời đi, mọi chuyện nói sau.
Quý Noãn
Dạ
một tiếng, tuy lúc này cô gần như không còn hơi sức, nhưng không khí trong lành của căn phòng lúc này và cảm giác mát lạnh trên đầu khiến đầu óc của cô đã tỉnh táo lại như thường.
Cô kể sơ lược mọi việc từ lúc mình nhận cuộc gọi của Thư ký Chu cho tới những chuyện xảy ra sau đó cho Mặc Cảnh Thâm nghe.
Anh nhìn cô ôn tồn nói:
Có người có thể mua chuộc được Thư ký Chu bên cạnh ba em, mượn danh ba em để lừa em tới đây.
Anh sẽ điều tra rõ ràng là Quý Mộng Nhiên, Thư ký Chu, Thẩm Hách Như, hay là ai khác.
Anh nghĩ sẽ là ai?
Tiếng động bên ngoài đã xa, Quý Noãn không nghe được người của Mặc Cảnh Thẩm định xử lý Câu lạc bộ này như thế nào, nhưng cô chắc chắn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Mặc Cảnh Thâm lại sờ vào cái trán hiện giờ đã rất lạnh của cô, sợ cô lạnh quá mà nhiễm bệnh, liền lấy túi chườm nước đá lại ném trên bàn trà:
Nhà họ Quý lớn như vậy, không phải người già thì cũng là người trẻ, còn có thể có ai? Em đợi ở đây đi, cảm thấy trong người dễ chịu rồi thì an tâm chờ anh, anh đi xử lý câu lạc bộ này trước đã.
Dứt lời, anh để cô ngồi trên sofa, cởi áo ngoài khoác lên người cô, lại vỗ vỗ vai cô trấn an rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Mấy người đàn ông mặc âu phục đen là thuộc hạ của Mặc Cảnh Thâm.
Từ người phụ trách Câu lạc bộ, họ đã lấy được danh sách những người đặt trước phòng VIP ngày hôm nay.
Thấy Mặc Cảnh Thâm đi ra, họ liền trình danh sách lên cho anh.
Không bao lâu sau, một cô gái trẻ tuổi trốn trong căn phòng cách đó không xa bị dẫn tới.
Lúc bị dẫn tới, cô ta vẫn đang vùng vẫy, chửi rủa.
Chỉ khi thoáng nhìn thấy người đàn ông vừa cởi khuy măng sét áo sơ mi, vừa thong thả đi tới thì vẻ mặt hung hăng của cô ta lập tức biến mất.
Có lẽ là vì cho tới bây giờ, Quý Mộng Nhiên vẫn không muốn hành động thái quá trước mặt Mặc Cảnh Thâm.
Làm sao cô ta ngờ được, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Mặc Cảnh Thâm đã tới rồi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Cảnh Thâm dừng trên mặt cô ta, rõ ràng là không hề ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy người bị bắt đưa tới là Quý Mộng Nhiên.
Đối diện với ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm, Quý Mộng Nhiên đứng đờ người ra.
Bị người áo đen bỏ lại ở hành lang, mất mười mấy giây, cô ta mới lấy lại tinh thần.
Anh Cảnh Thâm?
Quý Mộng Nhiên hơi tái mặt:
Sao anh lại ở đây?
Rõ ràng cô ta nhận được tin báo đêm nay Mặc Cảnh Thâm có một cuộc họp quan trọng, chắc chắn không thể tùy tiện bỏ đi.
Thế mà anh lại có mặt ở đây!