Chương 487: Không để cô thể hiện một chút bản lĩnh, xem ra là sai lầm của tôi?


Quý Noãn mang hòm thuốc tới, mở hòm lấy ra một ít thuốc xử lý vết thương thông thường, băng gạc và băng cá nhân, vừa làm vừa nói:
Dù không đi bệnh viện, nhưng vừa rồi gã kia cũng đâm rất mạnh, tuy không sâu, nhưng cũng không cạn. Vừa rồi ở trong thang máy, anh cũng không biết mình bị chảy bao nhiêu máu sao?


Nói rồi, cô lại xoay người đi bê một cái thau nước tới, lại lấy một chiếc khăn mặt từ trong ngăn kéo ra, rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta, xắn ống tay áo sơ mi vốn đã bị cắt một vết thật dài lên, sau đó bắt đầu cẩn thận lau vết máu xung quanh vết thương.

Thấy động tác vừa chăm chú vừa dịu dàng của Quý Noãn, Mr. Vinse nhìn đăm đăm gương mặt cô, nhìn cô tỉ mỉ lau vết thương rồi lại dùng vải trắng tẩm cồn lau xung quanh một lần nữa, sau đó lại đổi một miếng băng gạc khác để lau.

Khi cồn y tế thấm vào vết thương, Quý Noãn lại sợ anh ta đau nhiều, cẩn thận ghé miệng tới thổi thổi, rồi quay sang hỏi:
Đau không? Anh ráng chịu một chút nhé!


Mr. Vinse nhìn đăm đăm vào khuôn mặt cô:
Không đau.


Thấy ánh mắt anh ta, Quý Noãn liền dời mắt đi, không nói nữa. Rửa vết thương xong, cô bôi thuốc, rồi dùng băng gạc quấn quanh vết thương mấy vòng. Sau khi băng vết thương, cô không ngồi lâu bên cạnh Vinse, mà liền đứng lên thu dọn hòm thuốc.

Động tác của cô vừa nhanh nhẹn vừa thành thạo. Rõ ràng là Quý Noãn hai mươi bốn tuổi khác với Quý Noãn cách đây ba năm, thế nhưng trước sau cô đều khiến người khác cảm thấy bản thân không giống một cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

Cô có một sức thu hút tiềm ẩn rất đặc biệt, cũng là điểm đặc biệt mê người khó diễn tả thành lời.

Thu dọn xong, Quý Noãn vào phòng ngủ tìm kiếm một lúc, cuối cùng tay không trở lại.


Xin lỗi, chỗ tôi không có quần áo mà anh có thể mặc được. Áo sơ mi của anh không thể thay ra được, anh cứ xắn tay áo như vậy mà về nhé!


Mr. Vinse cúi nhìn cánh tay được băng bó rất ngay ngắn:
Chưa từng nghe nói cô học y, sao cô có thể xử lý và băng bó vết thương thành thạo như vậy?



Người bị bệnh lâu thì thành thầy thuốc mà! Nhiều năm nay tôi thường xuyên gặp đủ loại tình huống lớn nhỏ khác nhau. Mới gần đây, khi đi dự tiệc, tôi còn làm chân tay mình bị thương. Cứ thường xuyên bị băng bó, nhìn lâu thì sẽ bắt chước được thôi.
Vừa nói, Quý Noãn vừa giơ chân lên, lúc này cô đang mặc quần jean:
Anh không nhận ra thời tiết nóng như thế này, mà tôi vẫn mặc quần dài, áo dài tay sao? Vết thương còn chưa biến mất, chỗ đỏ chỗ tím, rất ngại để người khác nhìn thấy, cho nên tôi mặc như thế này che đi.


Lúc này Mr. Vinse mới hiểu ra. Nhìn quần áo trên người cô, lại thấy trên tay áo lụa mỏng của cô dính vài vết máu của mình, anh ta liền đưa tay chỉ:
Ngại quá, làm quần áo của cô bẩn hết rồi.


Quý Noãn đưa mắt nhìn, liền tỏ vẻ không quan tâm, cười nói:
Không sao, có thể giặt sạch thì giặt, nếu không giặt sạch được thì thay bộ khác, dù sao thì tôi cũng có rất nhiều quần áo. Ba năm trước, quần áo tôi để lại Hải Thành còn chất đầy hai vali, chứ không chỉ có một hai bộ. Nhưng về phần anh, nếu sau này có xảy ra tình huống tương tự, nhớ tuyệt đối đừng đưa tay đỡ. May mà đó là một con gao gọt trái cây, chứ nếu là một cái rìu, thì cánh tay anh đã bị chặt đứt rồi! Nếu chẳng may anh bị tàn phế thì làm sao tôi gánh nổi trách nhiệm đây?



Không tàn phế đâu, dù sao cũng chỉ là chảy chút máu thôi.
Mr. Vinse nửa đùa nửa thật nói:
Chút vết thương nhỏ này có thể đổi được vài ngày cô chịu trách nhiệm chăm sóc tôi không?



Để báo đáp ân tình này của anh, tôi đã đưa anh về nhà, lại sát trùng, băng bó vết thương cho anh. Điều gì nên báo đáp tôi đã báo đáp rồi, anh đừng hy vọng tôi chịu trách nhiệm gì với anh nữa.
Quý Noãn khôn khéo, mỉm cười nhìn anh ta.

Mr. Vinse nhướng mày.

Cô gái này thật sự không thể lừa gạt được, cứ tưởng mình bị thương thì sẽ được chút lợi ích, kết quả trong nháy mắt đã biến thành sạch nợ.

Mr. Vinse cười:
Thôi bỏ đi, bại dưới tay cô, nhưng tôi rất vui.


Anh ta nhìn xung quanh chỗ ở của cô:
Biết nhau lâu thế này, rốt cuộc hôm nay mới có thể vào nhà cô ngồi một lúc, đối với tôi đã là một sự báo đáp rất tốt rồi. Đừng nói chỉ là một vết thương do con dao gọt trái cây, cho dù bị chặt đứt cánh tay, tôi cũng cam tâm.



Anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, đừng nên ăn nói như đứa bé mười mấy tuổi không biết tốt xấu. Nếu anh thật sự bị mất đi cánh tay, tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu. Bởi vậy sau này anh đừng ra mặt giúp tôi. Tôi biết chút bản lĩnh phòng thân, loại người say khướt điên cuồng như thế không làm hại được tôi đâu.
Quý Noãn xoay cổ tay và nắm tay của mình:
Lúc ở nước Anh, chẳng phải anh đã thấy Phong Lăng ở bên tôi rồi sao? Cô ấy đã dạy tôi vài chiêu, tôi lợi hại lắm đấy!



Lúc đó, tôi thấy gã kia túm lấy cô, thiếu chút nữa là ôm cô vào lòng. Trong tình thế cấp bách, tôi mới lao tới. Không để cô thể hiện một chút bản lĩnh, xem ra là sai lầm của tôi?
Mr. Vinse nhướng mày.

Quý Noãn ho một tiếng:
Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi. Nếu vết thương không nghiêm trọng, mà bây giờ cũng đã băng bó rồi, làm sao anh quay về đây? Anh bị thương thế này không lái xe được, tôi đưa anh về nhé? Hoặc tôi gọi điện thoại cho thư ký của anh tới đón anh?


Mr. Vinse đưa tay lên động đậy cánh tay:
Không sao, tôi tự lái xe về.


Quý Noãn không nói nhiều, khéo léo đuổi khách đi. Hai người cũng không phải là trẻ con, một người đàn ông không tiện ở lâu trong nhà cô, đương nhiên anh ta biết điều đó.

Lúc đứng dậy, Mr. Vinse lại đưa mắt nhìn phòng khách của cô một lượt, rồi nói:
Tuy điều kiện khu nhà này không tệ, nhưng nhà đã cũ lắm rồi. Tôi thấy đèn dưới lầu cũng thường xuyên hỏng mấy bóng. Bảo vệ và việc đảm bảo an ninh ở đây cũng không được tốt, ngay cả một gã say không biết từ đâu chạy tới cũng có thể vào được. Tôi nghe nói ở đây còn thường xuyên bị cúp điện phải không? Cô thật sự không có ý định đổi chỗ ở sao? Cô mà tiếp tục ở chỗ này, thì tôi không thể nào yên tâm. Cô có thể đến mấy căn nhà của tôi ở khu Thành Tây bất cứ lúc nào. Chẳng phải cô đến ở chung cư gần công ty sẽ tốt hơn chỗ này rất nhiều sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.