Chương 497: Cuối cùng hoàn toàn quên lãng anh mới là hả hê nhất
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1394 chữ
- 2022-02-07 12:52:41
Mặc Cảnh Thâm.
Quý Noãn nhớ lại, trước đây từng có một thời gian anh xuất hiện mọi nơi trong thế giới của cô. Chỉ cần cô có một khoảng trống nhỏ, chỉ cần cô hơi thả lỏng không còn cảnh giác thì anh lập tức đàng hoàng xuất hiện trong tâm trí cô.
Sau này, cuối cùng dần dần cô cũng tạo được thói quen để cho người đàn ông này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình. Bây giờ cô nhận ra rõ ràng, anh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô từ lâu rồi.
Đến cả cái tên Mặc Cảnh Thâm, rất lâu trước khi về Hải Thành, cô cũng đã không nghe thấy nữa.
Mì bò vẫn chưa được mang lên, phục vụ bàn bê ra một bình nước chanh nhà hàng tự pha chế, rót vào hai ly thủy tinh sạch sẽ.
Quý Noãn không lên tiếng, Mặc Cảnh Thâm đặt chiếc ly nước chanh đến trước mặt cô. Lúc này cô mới ngước mắt lên mỉm cười nhận lấy ly nước, nhưng vẫn không lên tiếng.
Đến khi rót xong hai ly nước chanh thì phục vụ bàn quay người đi.
Mặc Cảnh Thâm nhìn ngón tay cô nhẹ nhàng chậm rãi vuốt qua vuốt lại thành ly thủy tinh mà không đưa lên uống thì đôi mắt trầm lắng bình tĩnh nhìn cô. Trong quán ăn nhỏ hẹp này, dường như rốt cuộc cũng có một nơi và không gian để cô dằn lòng hạ quyết tâm ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng vài câu.
Đúng là em đã trưởng thành rất nhiều, nhưng trái tim vẫn chưa đủ tàn nhẫn.
Giọng nói của anh đều đều lãnh đạm, không cao không thấp, nhưng từng tiếng nói ra, cô đều có thể nghe được rõ ràng.
Thoạt tiên Quý Noãn nhìn anh thật lâu, như thể rất bất ngờ vì anh đưa ra một kết luận như vậy:
Anh có ý gì?
Khóe miệng anh cong hơn, vẫn ôn hòa nhìn cô, giọng nói pha lẫn sự dịu dàng khiến cô khó hiểu:
Tôi vẫn luôn chờ em bùng nổ, cũng cho em cơ hội để phát tiết, nhưng rõ lần này suy đoán của tôi đã sai rồi.
Quý Noãn cảm thấy buồn cười, thản nhiên nói:
Cho nên chẳng qua là gần đây Mặc tổng cho tôi cơ hội để tôi phát tiết, trả lại toàn bộ những ấm ức mà trước đây tôi từng phải chịu đựng, để tôi được hả hê phải không? Sở dĩ suy đoán của anh sai là bởi vì anh cho rằng tôi hận anh, nhưng nguyên nhân thật sự là đến cảm giác hận thù tôi cũng không còn nữa, chỉ là vì tôi không cần anh nữa. Như thế nào mới là hả hê nhất? Trải qua ba năm dài dằng dặc, cuối cùng hoàn toàn quên anh mới là hả hê nhất.
Cô ngừng một chút, ánh mắt càng lộ rõ vẻ chế giễu:
Tôi thậm chí còn không muốn biết lý do vì sao trước đây anh lại kiên quyết ly hôn.
Anh vừa cầm ly thủy tinh trên bàn lên, vì câu nói của cô mà như khựng lại vài giây. Anh đặt lại chiếc ly xuống bàn, giọng nói đều đều thờ ơ không chút cảm xúc:
Thật sao?
Điện thoại di động của Quý Noãn lại vang lên, cô tiện tay lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy người gọi đến là Hạ Điềm thì nghe máy luôn.
Noãn Noãn, bây giờ cậu có về công ty không?
Đang ở tầng trệt công ty đây.
Vậy tốt quá, hôm trước mình bảo đại ca hình sự nhà mình tìm vệ sĩ cho cậu, bây giờ đã tìm được người phù hợp rồi. Bây giờ mình phải ở nhà trông con, không thể đi được nên để cậu ta tự đến công ty tìm cậu. Cậu ta mới đi lúc chiều đấy, thấy cậu không có ở công ty nên vẫn còn kiên quyết chờ cậu. Bây giờ cậu đang ở đâu? Để mình nói cậu ta đến gặp cậu.
Thật sự tìm vệ sĩ cho mình à? Thật ra thì không cần thiết đâu, bây giờ mình ở nhà kia rất an toàn.
Tìm thì cũng tìm rồi, cậu cứ giữ người ta lại đi, bảo đảm an toàn kỹ càng thì vẫn tốt hơn. Dù sao bây giờ cậu cũng không phải là một nhân vật tí hon không có danh tiếng gì, giá trị con người cũng lọt vào bảng xếp hạng của Forbes rồi, phải đề phòng bọn bắt cóc hay đột nhập vào nhà ăn trộm. Có vệ sĩ đi theo cậu thì mình cũng yên tâm hơn.
Quý Noãn bật cười:
Được rồi, mình đang ở quán mì dưới tòa nhà.
OK, mình gọi cậu ta đến ngay.
Quý Noãn ngắt máy thì vừa đúng lúc phục vụ bàn bê hai bát mì mới làm xong.
Quý Noãn không vội vàng, từ tốn uống một hớp nước rồi mới nói:
Loại quán ăn nhỏ này cũng sạch sẽ, Mặc tổng đừng chê. Nếu ăn không quen thì anh cứ để lại, không cần phải quá khách sáo.
Gương mặt Mặc Cảnh Thâm không chút biểu cảm, động tác cực kỳ tự nhiên mà lại quen thuộc, gắp mấy miếng thịt bò bỏ vào bát Quý Noãn.
Quý Noãn nhìn bát mì chất đầy thịt bò, còn chưa kịp lên tiếng thì cửa quán mì đã được người ta kéo ra, một bóng dáng cao gầy rắn rỏi xuất hiện ngay trước cửa. Đó là một chàng trai trẻ tuổi chừng hai mươi, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, nét mặt rắn rỏi sáng sủa có chút hào hứng sôi nổi. Cậu ta nhanh chóng đảo mắt tìm một vòng, đến khi nhìn thấy Quý Noãn thì cúi xuống nhìn ảnh nhận được trên điện thoại, sau đó lại nhìn Quý Noãn.
Quý Noãn nheo mắt, đây có phải là người mà Hạ Điềm nói…
Hi!
Cậu ta rảo bước đến bàn Quý Noãn rồi lên tiếng chào:
Chị có phải là chị Noãn không?
Quý Noãn:
Đúng vậy, gọi tôi Quý Noãn là được rồi.
Đúng là chị rồi!
Cậu ta lập tức tỏ vẻ cởi mở, ngồi xuống ngay bên cạnh Quý Noãn. Ghế ăn trong quán đều giống kiểu ghế xưa, Quý Noãn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài, vì cậu ta đột ngột ngồi xuống nên không thể không nhích sang một chút để chừa chỗ cho cậu ta.
Xin chào chị Noãn, tôi là Nghiêm Cách, là thực tập sinh của đội cảnh sát hình sự Hải Thành. Thật ra thì tôi đã thực hiện nhiệm vụ nhiều lần rồi, cũng đã thực tập hơn hai năm, có thể chính thức được tuyển ngay, nhưng tôi còn phải trải nghiệm thực tế xã hội nửa năm nữa. Sếp Lăng của chúng tôi nói để tôi làm vệ sĩ cho một nữ tổng giám đốc, cũng đồng thời là bạn thân của vợ anh ấy. Tôi không hề lưỡng lự mà nhận lời ngay! Chị Noãn, sau này tôi sẽ đi theo chị, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!
Nói rồi anh chàng Nghiêm Cách trẻ tuổi này phóng khoáng giơ tay lên như muốn bắt tay Quý Noãn.
Quý Noãn quan sát cậu ta mấy lượt rồi hỏi:
Anh bao nhiêu tuổi?
Hai mươi ba.
Nghiêm Cách lại nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, để lộ ra hàm răng trắng lóa. Bàn tay vẫn giơ ra trước mặt cô, kiên trì muốn bắt tay để làm quen.
Vậy thì cậu ta vẫn kém mình một tuổi, gọi mình là chị Noãn cũng không sai.
Quý Noãn giơ tay lên khách sáo bắt tay cậu ta, đang định nói chuyện thì Nghiêm Cách lại nhìn xuống bát mì bò còn nguyên trên bàn, kinh ngạc hỏi:
Bây giờ tổng giám đốc các cô cũng đến loại quán này ăn mì sao?
Quý Noãn:
…
Chẳng phải những người như các cô đều đến các khách sạn cao cấp để dùng những bữa ăn sang trọng à? Giống như trong kịch bản phim truyền hình đấy.
Quý Noãn:
…
Cô hắng giọng, có tiền bao nhiêu đi nữa thì cũng vẫn là người, sao lại không thể ăn mì bò được nhỉ?
Quý Noãn quyết chuyển đề tài:
Cậu đến từ chiều phải không? Có phải vẫn chưa ăn tối không?