Chương 58: Bà bà bà bà… mặc?
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1530 chữ
- 2022-02-04 06:16:42
Quay đầu thấy Mặc Cảnh Thâm đã thanh toán hóa đơn xong, Quý Noãn thong thả khoác lên cánh tay anh:
Ông xã à, hôm nay thời tiết đẹp, hay là chúng ta đi dạo thêm một lúc nữa nhé?
Nhìn thấy cảnh tượng thắm thiết này, hai nhân viên bán hàng càng thêm chửi rủa trong lòng.
Cô gái này thật trơ trẽn, chỉ mới mua cho cô ta chiếc điện thoại thôi mà cô ta đã gọi ông xã rồi. Cô ta xinh đẹp thế này mà lại biến mình thành yêu tinh, hứ!
Xung quanh người Mặc Cảnh Thâm tỏa ra cảm giác lạnh nhạt khó gần. Anh chỉ kiên nhẫn dịu dàng với người con gái bên cạnh. Cánh tay anh vòng ra sau eo cô, nhẹ nhàng dắt cô ra ngoài. Giọng nói anh du dương nhưng rõ ràng truyền vào tai mấy nhân viên bán hàng kia:
Trước ba giờ chiều, toàn bộ thời gian của anh đều thuộc về bà Mặc. Em còn muốn đi dạo ở đâu nữa?
Dạo con phố thương mại này được rồi, không cần đi xa quá. Phía trước có vài cửa tiệm rất được, chúng ta đến đó nhé, anh thấy sao?
Những khuôn mặt trong cửa hàng đều khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau.
Bà bà bà bà… Mặc?
Họ Mặc ở Hải Thành này không nhiều, họ Mặc thoạt nhìn vừa có tiền vừa có thân phận lại càng ít.
Bọn họ vội vàng tìm kiếm tờ tạp chí xuất bản cách đây không lâu, rốt cuộc tìm nửa ngày mới có một tờ in ảnh chụp Mặc Cảnh Thâm. Sau khi nhìn mấy lần, ánh mắt các nhân viên trong cửa hàng đều đồng loạt trợn ngược.
Thân phận của người đàn ông vừa rồi quả nhiên không đơn giản…
Anh ta thế mà lại là Mặc Cảnh Thâm?
Trong hình còn có một bên mặt của Quý Noãn.
Thật sự là Mặc Cảnh Thâm và bà Mặc sao?!
Lời chúng ta vừa nói… chắc hẳn bà Mặc đã nghe thấy…
Làm sao đây, có phải chúng ta đã đắc tội bọn họ rồi không?
Nhân viên cửa hàng trong quầy thu ngân lườm bọn họ một cái:
Đâu chỉ có bà Mặc nghe, tôi đứng ở đây mà còn nghe đấy. Các người đoán xem ông Mặc có nghe không?
… Chắc chắn là nghe thấy rồi! Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?
Ông Mặc người ta chẳng thèm liếc mắt nhìn các người một cái. Các người ấy, đúng là có mắt không tròng, cái lưỡi nói bậy, số kiếp đã định cả đời không có tiền đồ! Đáng đời!
Mấy nhân viên cửa hàng ai nấy đều rùng mình.
Quý Noãn đã ra khỏi cửa hàng, đi xa được một quãng, cô mới nhìn ánh mắt vẫn luôn điềm tĩnh của Mặc Cảnh Thâm:
Vừa rồi anh nghe thấy đúng không?
Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm điềm nhiên:
Bà Mặc dung mạo tuyệt sắc. Bởi vì gương mặt này mà thường bị người ta hiểu lầm được bao nuôi. Anh thấy em không cần đi quản lý hai công ty nhỏ kia đâu, yên tâm ở nhà được anh bao nuôi cả đời đi.
Khóe mắt Quý Noãn co giật.
Sao nghe thế nào cũng giống như anh đang trêu chọc cô vậy.
Bây giờ đã hơn một giờ, còn chưa được hai tiếng nữa thì anh phải đến công ty rồi.
Quý Noãn vừa đi vừa hỏi:
Anh có muốn ăn chút gì trước không?
Em đói à?
Vẫn chưa. Buổi sáng được ông xã nhà em đích thân nấu cho, em ăn đến no căng rồi, bây giờ không cảm thấy đói bụng.
Quý Noãn đi theo bên người Mặc Cảnh Thâm, không quên ném ra một câu nịnh bợ.
Anh mua đồ với em xong thì tiện đường về công ty. Em đói thì nói anh biết.
Quý Noãn không biết, tuy rằng nhân viên cửa hàng kinh doanh điện tử kia không đến nỗi bị tai họa ập xuống bất ngờ, nhưng rốt cuộc bởi vì miệng lưỡi nói cái không nên nói mà gặp phải tai ương.
Cửa hàng trưởng bất chợt gọi điện tới:
Vừa rồi hai kẻ nào dám nói bậy nói bạ sau lưng người ta vậy? Mau chóng quyết toán tiền lương tháng này cho bọn họ, bảo họ lập tức cút!
Hai nhân viên cửa hàng nhất thời hoảng sợ, vội vàng chạy đến nghe điện thoại, vẻ mặt van xin:
Cửa hàng trưởng, chúng tôi thật sự không cố ý. Vừa rồi chúng tôi không nhận ra đó là ông bà Mặc. Chúng tôi chỉ lỡ miệng nói vài câu thôi, không cố ý đắc tội…
Đừng có giải thích với tôi! Bây giờ hai người đã bị liệt vào danh sách đen! Lập tức cút!
Điện thoại bị cửa hàng trưởng dập máy.
Vì để tiết kiệm thời gian, Quý Noãn không đi quá xa. Cô chỉ đi dạo vài cửa hàng lân cận, sau đó đến thẳng một siêu thị lớn.
Căn hộ ở Quốc tế Oran thật sự quá đơn giản, đồ dùng hằng ngày cũng không nhiều, cô quyết định mua không ít đồ dùng sinh hoạt. Cô còn mua thêm đủ loại áo ngủ và khăn mặt, khăn tắm kiểu mới. Cuối cùng, cô còn mua một bộ chăn mền vô cùng thoải mái, ai không biết còn tưởng bọn họ đang chuẩn bị kết hôn, trang hoàng phòng tân hôn.
Thật ra thì đối với Quý Noãn mà nói, đây là lần đầu tiên cô tỉ mỉ chăm chút cho một gia đình thuộc về riêng họ. Tuy rằng Ngự Viên mới là nhà tân hôn nhưng Quốc tế Oran gần công ty anh hơn. Cô muốn xây dựng và mang lại hơi thở cuộc sống cho ngôi nhà thứ hai của riêng bọn họ.
Trước khi trở về, Quý Noãn kéo Mặc Cảnh Thâm vào một nhà hàng Trung Quốc gần đấy ăn bữa cơm đơn giản. Nhà hàng Trung Quốc này đã mở nhiều năm. Vì mùi vị và giá cả phải chăng, mười năm sau cô cũng ăn ở đây mấy lần. Nhưng mỗi lần tới ăn cô đều cô đơn lẻ bóng một mình, hơn nữa cũng chỉ có thể chọn một đĩa rau và một bát cơm rẻ nhất.
Lúc dự định trở về Quốc tế Oran, cô ngồi trong xe nói:
Lát nữa anh thả em xuống trước cửa khu chung cư là được. Em mang đồ đạc vào sắp xếp lại, anh đến công ty luôn đi.
Mặc Cảnh Thâm nhìn đồng hồ:
Không vội, anh đưa em lên.
Quý Noãn nhìn đống thành quả chiến đấu mua về hôm nay ở trong xe, lại nghĩ bản thân thật sự xách không hết nhiều đồ như vậy, cho nên cô cũng không từ chối.
Hai người trở về Quốc tế Oran, tay Mặc Cảnh Thâm xách đống đồ, Quý Noãn bước lên phía trước cửa nhập mật mã, quả nhiên mật mã là sinh nhật cô. Cô đảo mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm ở phía sau, lúc cửa vừa mở ra, anh đã xách đồ đi vào.
Vừa rồi ở trong siêu thị không cảm thấy bao nhiêu, bây giờ mới phát hiện là mua nhiều quá rồi.
Quý Noãn ngồi xổm xuống đất, lật tới lật lui một đống túi đồ lớn.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, dù sao cũng chỉ là mấy đồ sinh hoạt thường ngày, nhưng cô lại thỏa mãn giống như có được bảo bối vậy.
Đồ cũng nhiều, nếu một mình em thu xếp không xong, em gọi điện cho chị Trần đến giúp em.
Giọng nói Mặc Cảnh Thâm thật nhẹ nhàng.
Quý Noãn nghe thấy vậy thì bất chợt đứng lên. Cô xoay người bước nhanh đến trước cửa, vươn tay ôm lấy eo anh, tựa như cô vợ nhỏ không đành lòng.
Mấy giờ anh về?
Sẽ không muộn quá. Anh mở cuộc họp, xem vài tài liệu rồi về.
Mặc Cảnh Thâm sờ sờ đầu cô.
Quý Noãn đã quen với cách anh đối xử với cô giống như đối xử với trẻ con vậy. Cô vùi mặt mình vào lòng anh:
Vậy tối nay chúng ta ở đây đi, ngày mai hẵng về Ngự Viên.
Tay Mặc Cảnh Thâm dừng lại trên đầu cô.
Được.
Giọng điệu của anh hơi chậm rãi.
Quý Noãn nhón chân hôn lên khóe môi anh, hôn xong cô còn phải về tiếp tục thu dọn đống đồ mới mua về. Kết quả cô vừa mới lui về sau thì eo cô đã bị siết chặt, nụ hôn của anh rơi chuẩn xác xuống môi cô.
Nụ hôn này không mãnh liệt như lúc trên giường đêm qua, nhưng lại dịu dàng triền miên khiến trái tim Quý Noãn mềm đi. Hai tay cô níu lấy cổ áo khoác anh, mắt nhìn gương mặt thật gần trong gang tấc.
Hôn một lúc, cô thấy thời gian đã muộn, theo bản năng đẩy anh.
Kết quả là đẩy không ra, ngược lại cô còn bị anh đè lên tường, răng môi quấn quít, hôn đến quên trời quên đất.
Trong suốt quá trình, Quý Noãn bị anh ôm, đặt lên một kệ trang trí không mấy cao ở cửa. Cô vô thức vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, sợ mình ngã xuống.