Chương 837: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (100)


Lúc này, người phụ trách quân đội lại cười mà như không, nói:
Anh Lệ, từ trước đến nay anh luôn phối hợp hành động, lại luôn nghiêm túc chu toàn cả người lẫn việc. Liên Hợp Quốc và cả người phía trên vẫn luôn vô cùng hài lòng với căn cứ XI. Cho dù căn cứ XI độc lập, là nơi không dễ đã tội, suy cho cùng bên trên vẫn còn có người Liên Hợp Quốc. Sức ảnh hưởng của gia tộc họ Lệ có ghê gớm đến mức nào thì vận mệnh vẫn nằm trong tầm khống chế của Liên Hợp Quốc. Thành công hay thất bại đều tùy thuộc căn cứ. Nếu như để lỡ hành động lần này vì lý do cá nhân, đến lúc đó bên trên có một người không vui, rút lại quyền của căn cứ, hoặc thu hồi quyền lợi trong tay anh Lệ thì đây đúng là chuyện được một mất mười đấy.


Lệ Nam Hành hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời uy hiếp của ông ta, anh nhấn mạnh từng chữ một, con ngươi lạnh giá gần như đông chết người ta:
Bất kể là ai đứng phía trên, cho dù có là người tối cao chăng nữa cũng chẳng có gì khác. Nếu căn cứ XI đã nằm trong tay tôi, việc sắp xếp thành viên cho nhiệm vụ đều do tôi quyết định. Quân đội chẳng qua chỉ trợ giúp phối hợp hành động, không có quyền can thiệp vào bất kỳ quyết sách nào của căn cứ chúng tôi.


Nhất thời người của quân đội không nói thêm lời nào, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được, độ ấm trong phòng họp căn cứ đã không thể quay trở lại được nữa.

Mọi người đều không dám nhìn sắc mặt của người phụ trách quân đội và Lệ lão đại, rõ là một ngọn núi băng với một đầm nước lạnh.

Phong Lăng cũng không phải không sợ chết, chỉ là nghe lời người phụ trách quân đội nói, cô đã hiểu rõ tính chất quan trọng của nhiệm vụ lần này. Đầu cô không phải để chứa nước, không phải không nghe ra Lệ lão đại không muốn cô mạo hiểm, nhưng rốt cuộc vì sao lại không muốn cô mạo hiểm thì cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói:
Nếu như cần tôi, tôi rất sẵn lòng phối hợp hành động. Thân là thành viên của căn cứ XI thì phải gánh vác sứ mệnh của căn cứ, dù là núi đao biển lửa tôi đều có thể xông vào.


Chiếc bút Tiểu Hứa vẫn cầm trong tay suýt chút nữa bị bẻ gãy, anh ta nâng tay sờ cằm không nói gì, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy hơi buồn thương.

Lệ lão đại nào phải chỉ đang bảo vệ tính mạng của một mình Phong Lăng. Bình thường tính khí của Lệ lão đại không tốt, mọi người đều biết, thế nhưng anh vẫn nhận được sự tôn trọng và kính nể của tất cả mọi người.

Chỉ cần là người của căn cứ, mỗi một cái mạng anh đều ghi nhớ rõ ràng, không giống như mấy người của quân đội, chỉ coi căn cứ XI như cái khiên thịt bảo vệ mà trốn ra đằng sau.

Tuy họ luôn luôn xông lên trước, nhưng đứng trên cùng luôn luôn là bản thân Lệ lão đại.

Có lẽ là ánh mắt lạnh băng của Lệ Nam Hành đã khiến Phong Lăng cảm thấy lạnh, cô lại nói:
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải được lệnh của Lệ lão đại. Nếu như lão đại không ra lệnh, trong căn cứ không ai được phép tự tiện hành động.


Tiểu Hứa thầm nghĩ: Coi như Phong Lăng cậu còn có khát vọng sống, bằng không, nếu như cậu thật sự theo phe của người phụ trách quân đội mà đối đầu với Lệ lão đại, e là cậu sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai mất.

Lệ Nam Hành không thay đổi sắc mặt, giọng nói lạnh lẽo, vẫn là ba chữ:
Cút ra ngoài.


Liên tục nhận được hai chữ cút, Phong Lăng không tiếp tục nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Cho đến khi bóng hình của Phong Lăng biến mất khỏi phòng họp, người phụ trách quân đội nhếch môi, nhưng ý cười không đặt trong đáy mắt, chỉ nói rằng:
Khi căn cứ XI mới thành lập, những người của thế hệ trước quả nhiên vẫn thiếu năng lực dự tính. Đáng ra nên sớm bồi dưỡng một vài người phụ nữ hữu dũng hữu mưu trong căn cứ, mà không phải chỉ thu nhận đàn ông. Nếu không, bây giờ đã không cần phải đi tìm người có dáng dấp và hình tượng phù hợp để xông pha nhiệm vụ nguy hiểm như nam giả nữ này rồi.


Người phụ trách quân đội dừng lại một lúc, sau đó lại nói tiếp:
Đương nhiên, nếu như nhiệm vụ lần này thất bại hay xảy ra bất cứ điều gì nguy hiểm, e là mấy ông cụ của nhà họ Lệ cũng khó mà thoái thác trách nhiệm. Ban đầu họ kiên quyết phản đối cho phụ nữ bước vào căn cứ. Thời đại nào rồi còn phân biệt nam nữ. Sự nhạy bén của phụ nữ đã trở nên lợi hại, không thua kém đàn ông, huống chi hành động lần này cần một người phụ nữ mong manh yếu đuối đi trước dò đường. Thật sự có thể chứng minh một khía cạnh, những ông cụ nhà họ Lệ và người sáng lập căn cứ XI đã đưa ra một quyết định sai lầm chết người như thế nào. Tư duy trọng nam khinh nữ của người Hoa cũng đã được thể hiện hết trên người mấy cụ ông nhà họ Lệ các người.


Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn người phụ trách quân đội, nói một câu trí mạng:
Nếu quân đội và cảnh sát của nước Mỹ đã trọng dụng phụ nữ như thế, sao lần hành động này lại không huy động được một người phụ nữ nào phù hợp với điều kiện, còn phải chạy tới căn cứ XI sử dụng cách thấp kém như nam giả nữ?


Người phụ trách quân đội ngừng lại chốc lát, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.


Theo như tôi được biết, trong căn cứ quân đội tại Los Angeles, phụ nữ sức dài vai rộng không phải số ít. Mấy lần hành động trước còn gặp được vài cô gái trong đám nhân viên, nhưng hình như đều không được dùng vào những lúc cấp bách. Nếu các anh đã không có tư tưởng bảo thủ thì sao lại không đưa người ra?



Đây là việc của căn cứ XI các anh, các anh phụ trách xông pha chiến đấu và chi viện, chúng tôi chỉ phụ trách phối hợp. Việc điều động nhân viên cũng không phải chỉ tôi nói là xong, nếu phía trên đã phái nhiệm vụ cho các anh, đương nhiên người vẫn là do các anh tự lựa chọn.
Người phụ trách quân đội lạnh nhạt đáp.

Người đàn ông ngồi ở trung tâm của bàn họp trông như một đế vương, nghiêng đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm lướt qua tia sáng mỏng manh lạnh lẽo:
Nếu đã do chúng tôi tự mình chọn lựa, vậy vừa rồi là ai cho các người tư cách tùy tiện sai khiến ở đây? Mấy con rùa rụt cổ chuyện gì cũng trốn sau lưng căn cứ XI cũng có dũng khí công kích người khác lớn nhỉ.



Anh…


Không đợi người phụ trách quân đội tức giận lên tiếng, tất cả những người có mặt trong phòng họp cứ mở to mắt nhìn người đàn ông lạnh như tranh vẽ kia một tay xách máy tính trên bàn đứng dậy đi ra ngoài…


Chuyện gì đây… Trước nay anh Lệ vẫn luôn rất khách sáo với quân đội, sao lần này trông có vẻ rất khó chịu…



Không biết nữa, chắc tại lần nào người phụ trách bên quân đội cũng can đảm đến khiêu khích chúng ta, họ thật sự tưởng rằng căn cứ XI chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc nên cho rằng lão đại chúng ta là người dễ chọc vào chắc.



Nếu không vì các ông cụ của nhà họ Lệ luôn muốn giữ vững quyền lợi trong Liên Hợp Quốc thì e rằng Lệ lão đại đã sớm lật mặt rồi. Chậc chậc, đúng là quá nể mặt mấy người này rồi, nếu không có căn cứ XI ở đây, nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như thế không biết quân đội họ đã chết mất bao nhiêu người…



Đúng thế, có một châm ngôn gọi là ‘một núi không thể chứa hai hổ’, quân đội nước Mỹ sớm đã ngứa mắt với căn cứ XI rồi, suy cho cùng quyền lợi trong tay họ đã bị căn cứ XI chia đến hơn nửa. Nhiều nhiệm vụ rõ ràng là đi nộp mạng đều giao cho chúng ta, chúng ta hoàn thành xuất sắc, không hao binh tổn tướng. Kết quả hành động lần này vẫn đi tìm chúng ta, lại còn ra một cái đề khó như thế, thật sự quá mức vô liêm sỉ.


Trong phòng họp của căn cứ vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Người phụ trách quân đội vẫn giữ điệu bộ khiêu khích hờ hững, cười lạnh dựa vào ghế ngồi, nhìn theo bóng lưng thẳng bước không quay đầu của Lệ Nam Hành, khẽ nheo mắt lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.