Chương 866: NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (129)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1279 chữ
- 2022-02-08 08:40:47
Đôi mắt đen như đổ mực của Lệ Nam Hành nhìn cô chằm chằm, không những không buông ra mà ngược lại còn tiện đà túm chặt lấy cổ tay cô, kéo nó lên trên, cố định hai tay cô.
Phong Lăng tức giận quát:
Buông tôi ra!
Cô vừa nói vừa cố gắng vùng vẫy thêm vài lần bên dưới cơ thể anh. Do không cử động được tay nên cô chỉ có thể dùng chân đạp ra, người đàn ông bên trên thoáng nhíu mày vì động tác không an phận của cô, lại vì cô không ngừng đá chân lung tung mà phải hít một hơi thật sâu, đột nhiên khàn giọng quát:
Đừng quậy nữa!
Phong Lăng vì giọng điệu của anh mà phải ngước mắt nhìn anh, đập vào mắt là đôi mắt tử thăm thẳm vô tận của người đàn ông kia. Cô đang định mắng anh buông cô ra, thế mà không hiểu sao lại có cảm giác như thứ gì đó đang đâm vào chân mình, hơn nữa cảm giác ấy càng lúc càng rõ rệt...
Ban đầu cô không hiểu, chỉ thấy không thoải mái nên cắn răng đạp thêm cái nữa, nào ngờ người đàn ông kia túm chặt cổ tay không cho cô nhúc nhích, đồng thời nhìn cô bằng đôi mắt nặng nề như ẩn chứa một thứ nguy hiểm nào đó.
Lão đại.
Phong Lăng nhìn người đàn ông bên trên cơ thể mình, thử nhúc nhích thêm lần nữa, nhanh chóng nghĩ cách tự cứu bản thân. Nếu cứng rắn đã không được thì phải chuyển ngay sang mềm mỏng, cô nói với vẻ cầu xin và khẩn thiết:
Có thể buông tôi ra được không? Tôi biết sai rồi, lần sau nhất định không dám ôm ý nghĩ chuốc say anh để chạy qua nữa, tôi xin thề sau này tuyệt đối không... ưm…
Người đàn ông kia đột nhiên cúi xuống, không hề do dự mà chặn đứng đôi môi đang thao thao bất tuyệt của cô, điều này càng khiến cơ thể Phong Lăng cứng đờ. Khi cô bắt đầu vùng vẫy kịch liệt hơn trước, Lệ Nam Hành buông một bàn tay ra, dùng một tay cố định cằm của cô để hôn thật mạnh. Trong lúc Phong Lăng thở dồn dập muốn trốn thoát, anh quyết định cạy mở khớp hàm của cô, khiến nụ hôn càng thêm quấn quýt.
Một bàn tay của Phong Lăng được trả tự do, tay chân cô được sử dụng cùng lúc, nhưng vẫn không thể đẩy người đàn ông bên trên ra. Người đàn ông kia càng thấy cô vùng vẫy kịch liệt thì càng thở dốc, nụ hôn của anh cũng càng sâu thêm. Phong Lăng muốn cắn trả, nhưng anh nhân cơ hội này vươn lưỡi tiến sâu vào khoang miệng cô, sâu và quấn quýt đến mức khớp hàm của cô không còn sức lực đâu để cắn nữa, càng vì nụ hôn sâu như vậy mà cơ thể như bị điện giật, run lên bần bật.
Cô vùng vẫy dữ dội hơn, Lệ Nam Hành giam cầm cô một cách hung dữ hơn, giữa những lần vùng vẫy, anh đột nhiên buông tha cho đôi môi của cô, kéo hai tay cô ấn lên đỉnh đầu, chỉ dùng một bàn tay đã cố định được cổ tay cô.
Lệ Nam Hành, anh…
Đừng ngọ nguậy nữa, còn ngọ nguậy nữa ông đây sẽ lột trần cậu tại chỗ!
Người đàn ông kia nghiến răng, giọng khàn khàn mà quyến rũ, có thêm vài phần ngang ngạnh và hung hãn. Khi ánh mắt của Phong Lăng bắt gặp ánh mắt anh, Lệ Nam Hành cúi đầu, nâng cằm cô lên, mạnh bạo hôn thêm lần nữa.
Ư... ưm ưm...
Hai chân của Phong Lăng bị hai chân anh đè nghiến, hai tay cũng bị giữ chặt trên đầu, tất cả bài tập thể lực và chiêu thức đã từng huấn luyện trước đây dường như không tồn tại trước mặt anh, cô có dồn sức thế nào, dùng động tác ra sao cũng không có tác dụng. Qua vài phút cố gắng quên mình, cô chỉ có thể cảm nhận được mùi men rượu thơm nồng trong khoang miệng cùng cảm giác tồn tại không thể nào ngó lơ của người đàn ông kia, xâm phạm đôi môi của cô, phá vỡ tất cả vẻ bình tĩnh mà cô cố duy trì.
Phong Lăng không giãy ra được, cổ cô sưng đỏ lên vì ngạt khí, động tác của Lệ Nam Hành hơi dừng lại, ngậm lấy môi cô, vừa ngậm vừa dùng giọng khàn khàn mà nói:
Đừng nín thở, thở đi.
Phong Lắng há miệng hít sâu một hơi, người đàn ông kia nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời hiếm có của cô, nhìn tới gương mặt đỏ ửng kia, không chịu nổi, lại một lần nữa ngậm lấy đôi môi ấy.
Phong Lăng bị người đàn ông kia kiềm chặt dưới thân, hai mắt mở trừng trừng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội cắn anh một cái. Rõ ràng mùi máu tanh chỉ thoáng chốc đã lan ra, nhưng dường như người đàn ông kia không hề biết đau, anh càng hôn mãnh liệt hơn, hơi thở quấn quýt, không thể phân biệt được rốt cuộc ai bị ai cắn, chỉ biết mùi máu trộn lẫn cùng mùi rượu còn sót lại trong miệng, khiến đầu óc vốn đã bị ảnh hưởng bởi rượu trắng độ cồn cao của Phong Lăng dần dần mất kiểm soát.
Sau vài lần giãy giụa, Phong Lăng đột nhiên không dám cựa quậy nữa. Ban nãy cô không kịp phản ứng, chứ đã giả trai lâu như thế rồi, không đến mức không tự nhận thức được điểm khác biệt lớn nhất với những người đàn ông khác nằm ở đâu.
Ấy là...
Gương mặt cô lúc này không còn đỏ lên vì căng thẳng hay thiếu không khí nữa, lần này nó nóng bừng bừng, cô không vùng vẫy nữa. Nhưng cũng chính vì đột ngột dừng lại, cô càng cảm nhận rõ rệt nụ hôn triền miên của người đàn ông kia trên đôi môi mình, cơ thể trở nên tê dại, cảm giác còn rõ ràng hơn lần bị hôn ở trong quán bar...
Bởi vì cô không giãy giụa nữa, đôi môi của người đàn ông kia dường như dịu dàng và kiên nhẫn hơn, nhưng vì biết rõ cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế, suy cho cùng không dám buông tay cô ra, chỉ ôm eo cô, dường như muốn bù đắp thứ khát vọng đã lên men từ lâu, cảm giác nếu như cứ tiếp tục hôn như thế này, chắc chắn anh sẽ lột sạch Phong Lăng ra luôn.
Anh hôn hôn môi cô thêm vài lần, sau đó cúi đầu, tiếp tục hôn lên khóe miệng, lên cằm, lên cổ, lên cổ áo rộng mở do giằng co. Cảm nhận được cơ thể cô càng lúc càng căng cứng vì động tác của mình, anh nhắm mắt, tì cằm lên hõm cổ cô, không động đậy gì nữa.
Lão đại, anh điên đủ chưa...
Phong Lăng tìm lại được hơi thở của mình, hai mắt đỏ lên, giọng nói cũng khàn đến đáng sợ:
Có thể cho tôi đi được chưa?
Cô vừa dứt lời, người đàn ông bên trên đã buông tay cô ra, nhưng cũng không hẳn là buông, mà đột nhiên kéo bàn tay cô mò xuống phía dưới của anh. Vì động tác này mà Phong Lăng run lên lẩy bẩy, vội vàng thu tay về, nhưng vẫn bị anh kiên quyết lôi xuống dưới…