Chương 924: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (187)



Ngồi ở vị trí sĩ quan chỉ huy mà thân thủ lại tệ hại tới vậy, thậm chí còn không bằng người mới của đội bắn tỉa mà các người lại dám đụng vào người của tôi à, các người thấy mình xứng sao?
Lệ Nam Hành cúi người xuống, giọng nói cực lạnh:
Lão sĩ quan chỉ huy chết cũng đáng, nếu ông trung thành với chủ như vậy thì hay là đi cùng lão đi?


Daniken run rẩy, nhưng dù ông ta giãy giụa thế nào, thân thể vẫn bị đè chặt, ấn sát vào thi thể vẫn chưa hoàn toàn lạnh lẽo của lão sĩ quan chỉ huy, mùi máu tanh nồng nặc khiến Daniken buồn nôn. Sự sợ hãi trong lòng khiến ông ta không thể nghĩ ngợi quá nhiều, ông ta gắng sức quay mặt qua nhìn về phía vị lãnh đạo cấp cao luôn cau mày, không nói gì ở trước cửa kia như đang cầu xin:
Cứu tôi với…


Sau khi do dự chốc lát, vị lãnh đạo cấp cao nói:
Cậu Lệ, đây là mâu thuẫn giữa căn cứ XI và quân đội, nếu cậu đã đến, vậy chúng ta hãy đưa thi thể của sĩ quan chỉ huy đến chỗ pháp y trước, còn những chuyện khác, xuất phát từ sự tôn trọng của chúng tôi dành cho cậu Lệ và căn cứ XI, chi bằng chúng ta hãy đổi một nơi khác sạch sẽ hơn để nói chuyện, được không? Bây giờ bất kể nguyên nhân dẫn đến sự việc này là gì, dù gì mọi chuyện cũng đã nghiêm trọng tới mức có người tử vong, hơn nữa, người chết còn là ngài sĩ quan chỉ huy của bên quân đội của chúng tôi, chuyện này không thể tùy tiện phân ra phải trái đúng sai một cách đơn giản được. Chúng ta còn phải cần nhiều thời gian để…



Đương nhiên không có phải trái đúng sai, chỉ có tự vệ chính đáng thôi.
Lệ Nam Hành lạnh giọng đáp.

Mọi người trong căn phòng đều không dám lên tiếng.

Vị lãnh đạo cấp cao cũng nhíu mày vì lời tuyên bố không muốn để Phong Lăng gánh chịu trách nhiệm trong việc giết người của Lệ Nam Hành:
Nhưng sĩ quan chỉ huy của chúng tôi bị người trong căn cứ các cậu giết như vậy, không lẽ cứ bỏ qua như thế sao? Cậu tưởng giết một người trong cứ điểm quan trọng của quân đội là chuyện đơn giản à?


Lệ Nam Hành không ngoảnh đầu lại, chỉ tiếp tục nhìn Daniken đang giãy giụa khi bị ấn sát xuống thi thể của lão sĩ quan chỉ huy mập. Anh dùng chân ấn mạnh lên người ông ta. Daniken đau tới mức cả khuôn mặt đều trắng bệch.


Bỏ thuốc đã không thể qua loa, giết người đương nhiên càng không qua quýt, tùy tiện. Một chuyện lớn như thế này, Lệ Nam Hành tôi khó mà chối tội của cấp dưới, nhưng nếu các vị muốn truy cứu, vậy chi bằng hãy truy cứu đến cùng đi.


Dứt lời, Lệ Nam Hành vứt Daniken ở lại đó.

Một câu nói lạnh băng khiến toàn thân Daniken cứng đờ. Ánh mắt của ông ta hoảng loạn, gương mặt vẫn dán lên thi thể của gã sĩ quan chỉ huy mập, mềm nhũn nằm bò ra đó, mãi không thể đứng dậy nổi, gương mặt trắng nhợt đến dọa người.

Ý tứ trong câu nói này của Lệ Nam Hành là anh chẳng những không cố ý che giấu chuyện Phong Lăng giết người mà ngược lại còn rất vui vẻ phối hợp với bọn họ, tiếp tục làm ầm ĩ chuyện này lên, khiến nó càng ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, điều được gọi là truy cứu đến cùng chính là phải điều tra toàn bộ chân tướng rõ ràng, bao gồm những bí mật luôn được che giấu nhiều năm nay trong nội bộ quân đội. Nếu toàn bộ sự việc thật sự bị truy cứu và điều tra, có lẽ tất cả sẽ bị phanh phui.

Bất kể tính toán thế nào, cuối cùng bên chịu thiệt thòi vẫn là quân đội Mỹ.

Dù căn cứ XI đang không chiếm chút lợi thế nào trong chuyện giết người này nhưng bên quân đội cũng chẳng khá khẩm hơn, hai bên cũng đừng mong vui vẻ.

Daniken biết mình toi rồi, khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của vị lãnh đạo cấp cao, ông ta biết mình đã hoàn toàn xong đời…

Không cần Lệ Nam Hành phí lời, chỉ vì câu nói
truy cứu đến cùng
vừa rồi của anh, nhất định vị lãnh đạo cấp cao sẽ lựa chọn cách hi sinh sĩ quan chỉ huy để đè chuyện này xuống, e là sẽ càng không dám truy cứu trách nhiệm của căn cứ XI.

Đúng lúc đó, Lệ Nam Hành gõ xuống bàn phím máy tính, phân cảnh Phong Lăng giết chết lão sĩ quan chỉ huy trên máy tính tua chậm lại.

Phân cảnh trong máy tính là gương mặt dính đầy máu của Phong Lăng, vết thương trên đầu cũng rất rõ ràng, tốc độ tung chiêu của cô nhanh đến mức người khác phải câm nín. Động tác cứa cổ cực kỳ chuẩn xác, một dao trí mạng, vết cứa lúc này càng chứng tỏ việc cô để bị túm tóc, đập đầu lên tường lúc trước là cô đã thật sự nhẫn nhịn. Tuy Phong Lăng không hề giãy giụa nhưng cuối cùng chính lão sĩ quan chỉ huy đã tự tìm đường chết, lão ta đã dồn một người đã nhịn nhục tới giới hạn đến bước không thể nhịn nổi nữa.

Nhìn tốc độ tay và hiểu biết cực kỳ chính xác về các bộ phận trong cơ thể người của Phong Lăng, bất luận là các thành viên trong quân đội Mỹ hay thành viên tinh anh của căn cứ XI có mặt trong phòng đều nhìn đến ngây ngẩn, sau đó trên mặt họ là vẻ không dám tin.

Ai có thể ngờ một thành vừa vào căn cứ chưa được bao lâu lại có thân thủ xuất sắc, động tác đẹp đẽ như vậy!

Thậm chí tốc độ tay mà người bình thường vốn không thể đạt tới được thì cậu ta lại làm được một cách dễ dàng!

Tốc độ này dường như là sự nhạy bén và cấp tốc trời sinh trong bản năng của loài sói.

Không ai có thể sánh bằng.

Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng, trông Lệ Nam Hành như là người luyến tiếc nhân tài, nếu người dưới trướng anh chịu oan ức, chắc chắn anh sẽ không chịu làm lơ mà bây giờ người chịu oan ức lại là thành viên có tiềm năng phát triển nhất trong đội bắn tỉa của căn cứ XI, nên anh ra sức bảo vệ cũng là hợp lý.

Nhìn cảnh quay chậm, Lệ Nam Hành bước nhanh lên trước, bóng dáng lạnh lẽo đến cực điểm đó khiến không ai dám ngăn cản. Đừng nói là Daniken đang nằm dưới mặt đất, ngay cả vị lãnh đạo cấp cao đang đứng trước cửa cũng hơi tái mặt. Sau đó ông ấy lại quay sang nhìn thi thể dưới sàn, trong đầu nghĩ rằng thân thủ của một thành viên mới gia nhập căn cứ XI đã đáng sợ như vậy, nếu thật sự có một ngày, quân đội bọn họ đối đầu trực diện với căn cứ XI thì chưa biết được kết quả sẽ là thế nào.

Trong tình huống Liên Hợp Quốc chưa biết chuyện như hiện tại, quân đội Mỹ không thể tự tiện hành động. Nếu bọn họ thật sự xảy ra xung đột trực diện với căn cứ XI…

Đặc biệt là Lệ Nam Hành, nhà họ Lệ ở sau lưng anh nhìn như có vẻ đã rời khỏi việc quản lý quân đội, chuyển sang làm kinh doanh, nhưng bất kể là quyền lực trên thương trường hay chính trị, nhà họ Lệ vẫn đều nắm hết trong tay. Nghe nói nhà họ Lệ còn có ý định kết thông gia với một gia tộc có quan hệ không nhỏ với quân đội là Phong gia, nếu hai nhà Lệ - Phong kết duyên với nhau, chắc chắn họ sẽ có ảnh hưởng và đả kích khá lớn tới quân đội Mỹ.

Nếu không phải do Daniken và lão sĩ quan chỉ huy bị che mờ mắt vì lợi ích cá nhân, chắc chắn họ sẽ không dám xuống tay với người của căn cứ XI như vậy.

Bây giờ, căn bản không còn là chuyện thành viên của căn cứ XI giết người ở đây nữa, mà là bên họ chỉ có thể dùng chuyện sĩ quan chỉ huy đã chết để làm dịu cơn phẫn nộ của căn cứ XI. Nếu không, tất cả đều sẽ rất khó xử lý.

Rồi còn có đoạn video quay chậm đó nữa, đừng nói đến Lệ Nam Hành tức giận, ngay cả ông ấy cũng muốn nổi điên.

Đầu óc bọn họ phát triển kiểu gì vậy, bình thường nhìn trúng ai đó ở trong quân đội, nếu họ thật sự có thể thuyết phục được người đó đồng ý thì làm xằng làm bậy thế nào cũng là chuyện riêng của họ. Bây giờ, hai tên ngu xuẩn này lại thò tay sang một nơi không thể chọc, đặc biệt còn là căn cứ XI, đây chẳng phải là vô duyên vô cớ rước họa vào cho quân đội hay sao?

Trong hành lang không có một ai lên tiếng, chỉ có Lệ Nam Hành đang lạnh mặt, vô cảm chầm chậm đi tới trước mặt các quân nhân đang chĩa súng về phía anh. Các thành viên của đội tinh anh cũng không hề sợ sệt mà đi theo Lệ Nam Hành, giờ có cho đám quân nhân này một trăm lá gan thì họ cũng không dám nổ súng. Bọn họ đứng một bên muốn làm cáo mượn oai hùm mà không nhìn xem cấp trên của mình đang chột dạ ra sao, dám nổ súng với Lệ Nam Hành và người của anh thì sợ rằng sẽ không một ai gánh vác nổi trách nhiệm này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.