Chương 927: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (190)


Mặt Lệ Nam Hành không cảm xúc, anh xoay người lại ra hiệu bảo anh ta đi vào:
Vào đi, cứu người trước.


Tần Tư Đình liếc anh một cái, hừ lạnh rồi cười bảo:
Chưa thấy cậu gấp gáp như thế bao giờ đấy, người bị thương là ai vậy, nam hay nữ?



Đừng có nói nhảm nữa, mau vào cứu người đi.
Lệ Nam Hành xoay người đi vào.

Tần Tư Đình cười cảm thán:
Thần bí thế này chẳng giống phong cách của cậu chút nào.


Nhưng mà mạng người quan trọng, bây giờ cũng không phải lúc để đùa giỡn, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xắn ống tay áo lên rồi đi vào.

Thấy Phong Lăng đang nằm im, không nhúc nhích ở trên giường rồi lại nhìn vết thương khá nghiêm trọng ở trên trán cô, Tần Tư Đình đi thẳng tới, kiểm tra vết thương của cô. Sau khi kiểm tra xong, anh ta quay sang hỏi Lệ Nam Hành:
Sao lại bị thương? Ngất bao lâu rồi?


Lệ Nam Hành đưa điện thoại di động cho Tần Tư Đình, người sau nhận lấy, thấy trên màn hình điện thoại là một đoạn video giám sát vừa được gửi đến điện thoại của anh. Sau khi xem xong, anh ta cũng không nói gì thêm nữa, đặt điện thoại xuống rồi lấy đồ đạc xong hộp cứu thương ra xử lý vết thương cho Phong Lăng, vừa làm vừa nói:
Cậu chỉ bảo tôi cầm hộp cứu thương đến đây nên tôi tưởng chỉ bị thương ngoài da thôi. Bị va đập nghiêm trọng thế này, tôi cũng không chắc được phần não có chịu ảnh hưởng hay chấn động gì không. Tôi biết chuyện người của căn cứ XI không tiện vào bệnh viện, nhưng tốt nhất vẫn nên rút chút thời gian đi kiểm tra thử.



Bị tôi đánh ngất.
Lệ Nam Hành đứng cạnh giường, hờ hững nói.

Tần Tư Đình đang giúp Phong Lăng khử trùng vết thương ở trên trán bỗng khựng lại, liếc nhìn người đàn ông đang trưng ra vẻ mặt bình tĩnh hững hờ kia, sau đó dời mắt đi, tiếp tục xử lý vết thương.


Hèn gì, tôi thắc mắc, sao cậu ấy có sức để giết người mà lại bỗng ngất lâu như thế được.



Theo tôi thấy, về mặt tinh thần chắc cậu ấy đã chịu đả kích rất mạnh, khó tránh khỏi việc tự làm hại mình.


Tần Tư Đình cẩn thận kiểm tra những vết thương ở nơi khác của Phong Lăng, lúc đang định vén chăn lên, Lệ Nam Hành liếc thấy động tác này của anh ta thì lạnh lùng nói một câu:
Thấy cái gì không nên thấy thì nhớ ngậm chặt mồm cho tôi.


Tần Tư Đình hơi khựng lại, cánh tay đang định vén chăn lên nhanh chóng buông xuống, trái lại anh ta nắm cổ tay của cô, bắt mạch một lúc mới hừ lạnh cười bảo:
Tôi thấy tóc của cô ấy ngắn như vậy, rõ ràng là một cậu nhóc, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hao hao con gái, thì ra đúng là nữ thật.


Lệ Nam Hành thoáng nhìn động tác bắt mạch của anh ta, nhăn trán:
Cậu còn biết bắt mạch nữa à?


Tần Tư Đình quay sang hộp cứu thương bên cạnh để lấy bông khử trùng y tế cùng vài viên thuốc ra, chẳng buồn nhìn anh lấy một cái:
Nếu đã bước vào giới y học, thứ cần biết thì phải biết cho rõ. Đối với tôi, Đông y hay Tây y đều là bộ môn bắt buộc.



Rõ ràng là người thừa kế của nhà họ Tần, không dưng lại bỏ kinh doanh để theo học y, người phụ nữ Thời Niệm Ca kia đúng là hại người thật.


Nghe thấy lời này, Tần Tư Đình không thay đổi sắc mặt, chỉ tiếp tục xử lý vết thương trên trán của Phong Lăng, cùng lúc nói:
Tuy tôi là bác sĩ, không nghĩ gì nhiều với thân thể của bệnh nhân nhưng nhìn cái thái độ không muốn để tôi xem này của cậu, tôi sẽ không chạm vào cô ấy nữa. Chờ tôi đi rồi, cậu nhớ kiểm tra trên người cô ấy còn có vết thương nào ở chỗ khác nữa không. Tôi xem cái video lúc nãy, từ đoạn đánh nhau thì có thể thấy cho dù có bị thương cũng chỉ là vết bầm ngoài da thôi, không nghiêm trọng lắm đâu. Vết thương trên trán thì thay thuốc hai lần mỗi ngày, đến lúc cần đổi thuốc, tôi sẽ nhắc cậu. Tôi để thuốc lại đây, tự cậu thay cho cô ấy đi.


Từ khi Thời Niệm Ca bỏ đi, người vốn trầm tĩnh ít lời, luôn lạnh nhạt qua loa với người ngoài như Tần Tư Đình lại càng thêm kiệm lời.

Nhất là lúc người bên cạnh nhắc đến tên người phụ nữ đó, từ trước đến giờ, chỉ cần có thể không nhắc đến thì anh ta sẽ không nhắc.

Lệ Nam Hành thờ ơ hừ một tiếng coi như là đáp lại, chỉ có điều lúc Tần Tư Đình thoa thuốc lên vết thương trên trán của Phong Lăng, anh nhìn vết thương khá lớn mà muốn cho nổ tung đám người trong quân khu kia.

Tên sĩ quan chỉ huy kia mập nên vui vì lão ta bị cứa chết tươi bởi một dao, nếu không, khi rơi vào tay anh, anh chưa biết mình sẽ dùng cách nào để dằn vặt lão đến chết đâu.

Sau khi tạm thời dán băng gạc y tế lên vết thương, Tần Tư Đình lại kiểm tra cánh tay và bả vai của Phong Lăng. Không còn vết thương lớn nào nữa, chỉ có một đường máu bị dao găm cắt ngang trong lòng bàn tay, cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng có thể thấy được trong tình huống lúc đó, tuy rằng rất cấp bách nhưng thân thủ của Phong Lăng lại vô cùng tốt nên cô cũng không ngộ thương bản thân quá mức.

Lúc giúp Phong Lăng khử trùng vết thương trong lòng bàn tay, Tần Tư Đình thấy vết chai không quá rõ ràng, vừa nhìn vị trí vết chai, anh ta lập tức biết đây là một thành viên quanh năm cầm súng của căn cứ XI .

Tần Tư Đình nhìn một lát, rồi lại thấp giọng nói:
Chuyện cô gái này là sao đây? Bắt chước người xưa ‘kim ốc tàng kiều’ trong căn cứ à? Cô gái xinh đẹp nhường này mà lại cắt tóc ngắn như thế, lòng bàn tay cũng bị mài đến chai sạn, chắc chỉ có cậu mới đối xử như thế với một cô gái nhỏ bé như thế thôi nhỉ?


Lệ Nam Hành đứng cạnh giường, nhìn Tần Tư Đình băng bó vết thương cho Phong Lăng, im lặng không giải thích.

Lúc đặt tay Phong Lăng xuống giường lần nữa, Tần Tư Đình đứng dậy, thu dọn hộp cứu thương, chuẩn bị rời đi.


Cậu cứ thế mà đi à?
Lệ Nam Hành quay đầu lại liếc anh ta một cái.


Nếu không thì sao, chẳng lẽ tôi còn ở lại đây uống một ly với cậu à? Mạch đập của người đẹp nhà cậu không bình thường, cả người lại nóng, sắc mặt ửng hồng, rõ ràng là đã bị ép uống loại thuốc kia rồi. Tôi không đi, chẳng lẽ ngồi ở đây xem trực tiếp quá trình cậu đóng vai thuốc giải hử?


Lệ Nam Hành lập tức dời mắt đi, lại ném ra một câu:
Tạm biệt, không tiễn.


Tần Tư Đình cười khẩy, lúc thay giày ở trước cửa, anh ta còn bỏ lại một câu:
Đợi khi cô ấy tỉnh lại, cậu nhớ đưa người ta đến bệnh viện làm vài kiểm tra đơn giản để xem cô ấy có bị chấn động não hay gì đó không là được. Vừa rồi, tôi có sờ thử vết thương trên trán, không có vấn đề gì lớn nhưng bị va đập mạnh như thế hẳn sẽ đau đầu trong mấy ngày tới, cậu nhớ chú ý nhiều hơn một chút.


Không đợi Lệ Nam Hành đáp lời, anh ta đã nhanh chóng rời đi, còn vô cùng
hiểu ý
đóng chặt cửa lại.

Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ có Phong Lăng đang im lặng hôn mê lại bắt đầu thở hổn hển.

Gò má trắng nhợt vừa rồi của cô từ từ ửng hồng, ngay cả phần cổ cũng dường như đang ửng lên màu đỏ hoa hồng.

Lệ Nam Hành đi đến, vén chăn lên định kiểm tra trên người cô còn có vết thương nào khác nữa không. Từng chiếc cúc áo trên chiếc áo mỏng manh của người thiếu nữ lại được mở ra lần nữa. Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, ngay cả hô hấp cũng như thay đổi theo.

Người luôn bình tĩnh, tự tin như Lệ Nam Hành lại đột nhiên cảm thấy rất khát nước vào giờ phút này.

Khát, vô cùng.

Ánh sáng trong phòng hơi mờ.

Tách!

Người đàn ông thuận tay bật công tắc đèn treo lên, dưới ánh đèn chói mắt, anh tự nói với bản thân mình, chỉ là kiểm tra xem còn vết thương nào khác trên người cô không thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.