Chương 946: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (209)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1520 chữ
- 2022-02-08 08:40:56
Vậy mấy ngày nay anh không quay lại, cũng không liên lạc với cô, có lẽ là vì ông cụ Lệ đã hoài nghi điều gì đó. Vì không muốn để cô bị nghi ngờ hay tổn thương sâu hơn nên anh mới tạm thời lánh đi, không liên hệ gì với cô.
Vì dù chỉ là gọi điện hay nhắn tin, chỉ cần ông cụ Lệ muốn điều tra thì vẫn có thể tra ra được.
Vừa nghĩ như vậy, cô đã hiểu mọi chuyện.
Vậy nên bây giờ nhìn ông cụ Lệ có vẻ như đến đây để hỏi tội nhưng nếu bọn họ không ngăn cản Lệ Nam Hành đến đây, chứng tỏ họ không chỉ chừa cho cô một con đường chết mà đang cho cô một cơ hội để giải thích và khiếu nại.
Cơ hội này rất hiếm có, dẫu sao những người có mặt ở đây đều là người quyền lực và ảnh hưởng của các phe.
Cậu Phong Lăng?
Người đàn ông đến từ nhà họ Lệ ở bên cạnh cau mày, khẽ thấp giọng nhắc nhở cô.
Phong Lăng hoàn hồn lại, quay lại nhìn về phía mấy vị đang ngồi trước mặt mình. Trên gương mặt là vẻ hòa nhã, cô không nói ra mấy lời thừa nhận hết trách nhiệm mà mình định nói nữa mà kể lại chuyện mình đột nhiên bị gọi đến quân đội, còn có tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày cô ở đó, đến chuyện camera theo dõi được lắp đặt trong phòng của cô và A K cũng được kể lại một cách rõ ràng, không sót một câu.
Sau khi tường trình xong, Phong Lăng mới bình tĩnh nói:
Phải! Đúng là tôi đã giết sĩ quan chỉ huy bên phía quân đội, tội danh này tôi nhận nhưng nếu các vị đã từng xem đoạn video giám sát ở hiện trường thì chắc cũng biết rõ rằng ban đầu tôi không hề xuống tay. Con người đều có khát vọng và bản năng muốn được sống, tính mạng của tôi và A K đều nằm trong tay của ông ta. Trong tình cảnh ông không chết thì tôi chết đó, những lời mắng chửi, sỉ nhục từ miệng của ông ta, còn có tính mạng của A K cũng đang bị đe dọa… Xin lỗi, lúc đó tôi không còn quan tâm đến đại cục được nữa, cũng không thể lo lắng đến mối quan hệ giữa căn cứ XI và quân đội Mỹ nên cứ như vậy xuống tay thôi.
À, vậy thái độ hiện tại của cậu là không thừa nhận mình sai đúng không?
Phong Lăng lạnh lùng đáp:
Tôi nhận tội danh giết người nhưng điều được gọi là đúng sai…
Cô ngập ngừng một lát, ánh mắt dường như lơ đãng liếc về phía người đàn ông đang đứng yên lặng cách đó không xa, sau đó nói một cách rõ ràng:
Tôi không sai thì tại sao phải nhận là mình sai?
Cậu… Đúng là quá kiêu ngạo!
Những người khác không có biểu cảm gì, riêng chỉ có mấy vị lãnh đạo trong quân đội Mỹ là vô cùng phẫn nộ.
Phong Lăng căn bản không hề do dự, nói tiếp:
Ở trong căn cứ mấy năm, tôi đã được các vị huấn luyện viên và giáo viên của căn cứ dạy dỗ. Họ dạy tôi cách làm người và xử sự, giết người là phạm pháp thì phải nhận tội, làm chuyện gì sai thì không được lấp liếm, nhưng nếu không làm sai, cho dù người khác có đập nát gối, tôi cũng không thể quỳ xuống nhận sai.
Cảm thấy ánh mắt của Lệ Nam Hành đang hướng về phía mình từ bên kia, Phong Lăng hơi ngập ngừng, sau đó đôi môi khẽ cong lên:
Ngoài ra, mấy ngày trước không phải là tôi trốn tránh, mà vì lúc đó, sĩ quan chỉ huy kia đã liên tục đập đầu của tôi vào tường. Tôi đã hôn mê mấy ngày liền, hai hôm nay mới tỉnh lại. Tình hình trong camera lúc đó thế nào thì chắc các vị đều có thể nhìn ra được, nếu tôi thật sự chết dưới tay của sĩ quan chỉ huy kia, sợ rằng tình trạng tử thi cũng sẽ thê thảm như vậy, đầu sẽ bị đập vỡ nên giờ dù có hôn mê mười ngày hay nửa tháng cũng không phải là nói quá. Không lẽ sĩ quan chỉ huy là người có thể chết, còn tôi không phải là người được làm bằng máu thịt hay sao?
Ông cụ Lệ nhìn cô, giọng nói có vẻ nghiêm nghị:
Điều gì khiến cậu nghĩ rằng… Căn cứ XI sẽ không buộc tội cậu vì chuyện này?
Phong Lăng cụp mắt, vốn dĩ giọng nói ngày thường của cô đã không lớn, nên bây giờ âm thanh phát ra còn nhỏ, nhẹ hơn nhiều và cũng càng lạnh nhạt hơn:
Vì lão đại của căn cứ XI đã từng nói, bất kể là người mới, người cũ hay đội viên tinh anh, huấn luyện viên hay người phụ trách, chúng tôi cũng đều làm việc vì cấp trên, ai cũng bình đẳng như nhau. Mà Trung Quốc có một câu châm ngôn thế này, vua chúa phạm tội cũng xử phạt như thường dân, dù tôi đã giết sĩ quan chỉ huy cao cao tại thượng của quân đội Mỹ vì tự vệ quá mức, nhưng sự bình đẳng giữa con người với nhau đủ để chứng minh là tự ông ta gieo gió gặt bão. Tội giết người mà tôi gánh chịu là chuyện của tôi, nhưng tội lỗi mà sĩ quan chỉ huy kia đáng lẽ phải gánh vác thì cuối cùng ông ta cũng đã dùng tính mạng để chuộc lỗi, đây cũng là chuyện của ông ta. Không phải là người trong cuộc thì không có tư cách phán xét tình huống lúc đó.
Ông cụ Lệ hơi nhíu mày lại:
Vậy còn chuyện quân đội nói là Nam Hành ra sức bảo vệ cậu là vì thằng bé cũng có hứng thú với đàn ông giống như ngài sĩ quan chỉ huy, vì tình cảm cá nhân mà thiên vị, làm trái pháp luật thì sao?
Hôm nay, bộ trang phục mà Phong Lăng mặc là bộ đồng phục chiến đấu màu đen thường mặc hàng ngày, cô đứng ở đây, kiên cường không khúm núm, nhưng vì câu nói này của ông cụ Lệ, cô lập tức hiểu ra cuộc gặp hôm nay rốt cuộc là vì chuyện gì.
Mục đích của mấy ông cụ nhà họ Lệ chính là vì danh tiếng của căn cứ XI và của Lệ Nam Hành. Trong chuyện này, dù phải hi sinh một nhân vật nhỏ bé như cô hay để cho quân đội cuối cùng phải nén giận đều được, bọn họ chẳng quan tâm, điều họ để ý tới chỉ là ảnh hưởng của dư luận đối với căn cứ và Lệ Nam Hành.
Mấy ông cụ không định bảo vệ người nào, cũng chẳng hề chĩa mũi dùi vào bất kỳ ai, nhưng rõ ràng, ai dám bàn tán về người của nhà họ Lệ ở sau lưng thì chính là đang đối đầu với bọn họ.
Ông đang cho Phong Lăng một cơ hội để giải thích.
Phong Lăng mỉm cười:
Theo tôi được biết, bình thường, khi Lệ lão đại ra ngoài làm nhiệm vụ với thành viên của căn cứ, bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào, anh ấy đều xông lên trước. Dù là người phụ trách của căn cứ hay là cháu trai độc nhất của nhà họ Lệ, anh ấy cũng chưa từng đẩy thành viên dưới quyền mình ra ngoài hay bán đứng họ, tất cả mọi người trong căn cứ XI đều hiểu rõ con người của Lệ lão đại. Bây giờ, xảy ra chuyện như vậy, sau khi biết tôi đã chịu oan ức, lão đại mới bảo vệ tôi, đây cũng là chuyện rất bình thường. Đây là lần đầu tiên mà tôi nghe thấy tin đồn về phương diện này, không lẽ lão đại có hứng thú với tất cả các thành viên trong căn cứ được anh ấy bảo vệ phía sau sao? Từ sau khi gia nhập vào căn cứ, thời gian mà tôi tiếp xúc với Lệ lão đại không được coi là nhiều, tôi từng nghe mấy huấn luyện viên trong căn cứ kể, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, có người hi sinh tại trận vì đỡ đạn cho lão đại, anh ấy đã ôm thi hài của người anh em đó, ngồi ở khu vực có bom mìn cả một đêm không rời đi. Tình anh em như vậy mà lại bị bôi nhọ như thế sao?
Lúc này ông cụ Lệ vừa mỉm cười, vừa cất giọng hỏi một cách thích thú:
Vậy tin đồn trong căn cứ là cậu có quan hệ bừa bãi với những người khác nên bị nhiều thành viên ghét bỏ và bài xích, chuyện này là thế nào?