Chương 956: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (219)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1448 chữ
- 2022-02-08 08:40:57
Có rất nhiều người gia nhập vào căn cứ từ khi còn nhỏ, tất cả bọn họ đều có những giáo viên chuyên về văn hóa đến để dạy học. Phong Lăng là người học giỏi nhất và được giáo viên quý nhất.
Căn cứ XI không phải chỉ có người vai u bắp thịt, cho dù là vai u bắp thịt thì cũng là những người có học thức. Về mặt này, căn cứ XI làm rất tốt, ít nhất thì Phong Lăng có thể nhận biết rõ ràng tiếng Anh và tiếng Trung.
Nhìn chữ ký tay của Lệ Nam Hành, cho dù là ký bằng tiếng Trung hay tiếng Anh thì nét chữ đều rất đẹp.
Đang nhìn gì đấy?
Sau khi cúp điện thoại, Lệ Nam Hành quay lại phòng, lúc bước vào thì thấy Phong Lăng đang lật xem đống tài liệu ở trên bàn.
Phong Lăng đặt xấp tài liệu xuống, quay đầu nhìn người đàn ông đang mặc bộ đồ ở nhà:
Tôi chỉ tùy ý xem một chút thôi, chắc không sao chứ?
Vừa rồi cô không nhìn thấy bí mật gì mà mình không nên nhìn, do đó vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Không sao, nhưng ban nãy cậu xem cái gì mà nghiêm túc đến thế?
Khi người đàn ông bước tới, Phong Lăng nhất thời quên mất phải tránh đi. Mãi cho đến lúc hơi thở của người đàn ông bủa vây quanh mình, rồi lúc anh đột nhiên cúi người về phía trước, cô mới bất ngờ loạng choạng lùi ra đằng sau, dựa người vào cạnh bàn, hai tay vòng ra sau chống lên mép bàn, cố gắng lùi lại, tránh xa khuôn mặt đang kề sát vào mình của anh.
Lệ Nam Hành nhìn thấy bộ dạng né tránh của cô, không nói nhiều, nhưng lại nhất định không chịu buông tha, tùy tiện đỡ lấy hai bên hông cô, dường như vô tình đè lên hai tay của cô. Anh rũ mắt nhìn vẻ mặt ngượng ngùng né tránh của Phong Lăng.
Lúc này quả thật không thể tránh được nữa rồi, Phong Lăng vội ngước đầu nói:
Không, không nhìn gì hết, chỉ là thấy chữ ký tay của lão đại rất đẹp thôi.
Bấy giờ, Lệ Nam Hành mới cúi đầu nhìn đống tài liệu đặt bên cạnh tay cô:
Vậy sao?
Ừm...
Vì cái tư thế này mà cô mới kéo dài âm tiết cuối:
Chỉ là đột nhiên tôi nghĩ tới việc lão đại đã vào căn cứ XI từ bé, vậy thì anh đều học văn hóa ở đó sao?
Lệ Nam Hành nhìn cô:
Sao thế? Tôi học được gì, trải qua cuộc sống như nào cậu đều không biết nên bây giờ muốn thăm dò tôi đấy hả?
Phong Lăng liếm môi:
Không phải.
Cậu cho rằng tôi sống trong căn cứ từ nhỏ nên không có chút kiến thức nào à?
Người đàn ông dường như bật ra một tiếng cười, rất khẽ khàng, nhưng lại là một nụ cười khó hiểu khiến trái tim cô run lên.
Tôi đâu có nói như vậy.
Phong Lăng vừa nói vừa định đưa tay lên đẩy anh ra, kết quả là cô vừa nhấc tay khỏi mặt bàn, người đàn ông đã thuận theo việc cô mất đi lực chống đỡ mà cúi đầu xuống.
Phong Lăng giật mình định né đi, nhưng vẫn bị người đàn ông hôn một cái vào môi. Hôn một cái còn chưa đủ, trong khoảnh khắc cô giận dữ trừng mắt nhìn mình, khóe miệng hơi nhếch lên, anh lại cúi đầu hôn thêm lần nữa.
Hôn cho đến khi Phong Lăng chuyển từ tư thế dựa vào cạnh bàn sang ngồi lên trên bàn. Bấy giờ, người đàn ông mới khắc chế được ham muốn của bản thân. Anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đầy quyến rũ của cô, thấy vẻ mặt bị hôn đến thành thói quen, không còn để lộ rõ ra sự bất ngờ hay kháng cự nào nữa của cô, anh mới mím môi, khàn giọng nói:
Mặc dù phần lớn thời gian đều ở trong căn cứ, nhưng dù gì tôi vẫn là người thừa kế của nhà họ Lệ, cho dù tôi không muốn học thì mấy ông lớn trong nhà cũng không dễ dàng bỏ qua cho đâu. Mười bảy tuổi, tôi đã bị ép phải lấy được bằng kép về quản trị kinh doanh và tài chính của Đại học Stanford rồi. Còn về việc vì sao mà tôi chưa từng nói chuyện này là bởi không cần dùng đến mấy thứ này khi ở trong căn cứ. Mỗi ngày chỉ cần giương súng, múa dao, những thứ này vốn không cần thể hiện trước mặt mọi người. Nhưng quả thật tôi không ngờ rằng, cậu lại coi tôi là một kẻ mù chữ.
Phong Lăng:
...Tôi không có… Ưm…
Cô vừa lên tiếng đã bị anh dùng nụ hôn chặn miệng.
Hai lần này đều không giống những nụ hôn điên cuồng, mạnh mẽ trước đó mà lại vô cùng dịu dàng khiến cô quên mất mình cần phải kháng cự, chỉ đờ người mặc cho anh ôm chặt lấy cơ thể. Mãi cho đến khi người đàn ông tách hàm răng của cô ra, đầu lưỡi cô bị quấn chặt thì Phong Lăng mới hoàn toàn sực tỉnh, nhưng lúc này cô có muốn rút lui cũng không thể được, bởi vì cô đã ngồi hẳn lên trên mặt bàn rồi. Người đàn ông cứ ôm lấy cô, tay giữ cằm, không cho Phong Lăng có cơ hội để trốn thoát.
Hôn một lúc, Phong Lăng dường như đã buông xuôi, cứ mặc cho anh tùy ý hôn. Thấy cô bỗng ngoan ngoãn như vậy, Lệ Nam Hành không kiềm chế được bản thân, sau khi ghé sát bên môi cô thở hổn hển, anh nghiêng đầu mỉm cười, rồi nhìn bát mì cô đặt lên bàn lúc nãy:
Sao thế? Cậu còn biết xuống bếp nấu ăn nữa cơ à?
Phong Lăng:
… Tôi xuống bếp làm bát mì, không biết ăn có ngon không nữa.
Ừm, tôi cũng không quá kén, chín là được.
Phong Lăng:
...
...
Lệ Nam Hành vẫn còn việc cần phải làm, lại phải đi nghe điện thoại, Phong Lăng mới nhân cơ hội này chạy khỏi phòng làm việc.
Nếu không, Phong Lăng cảm thấy bản thân sẽ bị anh ra tay giở trò ngay trên bàn trong phòng đọc sách mất.
Phong Lăng quay lại phòng mình rồi nằm lăn ra giường, một lúc sau cô ngồi dậy, cứ nghĩ vu vơ một lúc lâu, sau đấy đứng lên đi vào phòng tắm.
Trong lúc tắm, Phong Lăng tiện tay xoay chiếc gương lớn ở cửa phòng tắm lại, đối mặt với chính bản thân đang đứng dưới vòi hoa sen.
Cơ thể người con gái ở trong gương vô cùng hoàn hảo, đầy đặn, trắng trẻo. Trước đây Phong Lăng không có một chút khái niệm nào về những vấn đề này. Có điều dạo gần đây thường xuyên ở bên ngoài, gặp không biết bao nhiêu cô gái, mặc dù không quá để ý đến nhưng cô cũng nhận ra tuy rằng mỗi ngày bản thân đều tập luyện dưới cái nắng, cái gió mà làn da vẫn đẹp hơn những cô gái khác nhiều.
Nhất là cơ thể được che dưới lớp quần áo, hằng ngày chẳng hề để lộ ra một chút nào lại càng nõn nà, cảm tưởng chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể nứt ra vậy.
Con trai… Hay là con gái...
Nếu là con gái thì không thể tiếp tục ở lại căn cứ.
Bây giờ, trong thẻ của cô có một khoản tiền gửi tiết kiệm, lại có thêm một căn hộ ở ngay dưới tầng đứng tên mình, cho dù có rời khỏi căn cứ thì cô cũng không chết được, vẫn có thể tiếp tục sống tốt qua ngày.
Nhưng cô biết rằng mình không muốn rời khỏi căn cứ.
Không hề có nguyên do, chỉ là không muốn rời đi mà thôi.
Có điều, chẳng lẽ cô cứ tiếp tục cải trang thành đàn ông để sống vậy sao...
Cô nghĩ về nụ hôn sâu triền miên của mình lúc nãy tại phòng làm việc, không biết là do bản thân hay do dòng nước giội ra từ vòi hoa sen mà khuôn mặt cô càng ngày càng nóng.
Phong Lăng tắm rất lâu, đứng dưới vòi hoa sen mãi, vì tiếng nước chảy ào ào nên không để ý đến tiếng động ở bên ngoài.
Đợi đến khi cô cảm nhận được ở bên ngoài phòng tắm có người thì tiếng cửa phòng tắm bị mở đột nhiên vang lên...