Chương 969: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (232)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1450 chữ
- 2022-02-08 08:40:59
Tiểu Hứa đứng một bên vừa nhìn vừa nghe:
…
Fck!
Đây là đang phát
thức ăn cho chó
hả?
Lệ lão đại cưng chiều phụ nữ thì sẽ không quan tâm tới tâm trạng của người khác đến cỡ này sao, lão đại có nghĩ tới mấy người anh em FA trong căn cứ như bọn họ không?
Có mỗi một cô gái giả trai xuất hiện, thế mà lại bị lão đại giành trước mất!
Cầm thú quá đi mất!
Phong Lăng mơ màng nhìn Lệ Nam Hành, không nói thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh. Dường như đã nghe hiểu, lại như không hiểu. Có lẽ cơ thể của cô còn quá yếu nên chỉ vài phút sau, hai mắt cô đã nhắm nghiền.
Lệ Nam Hành nhìn cô, xác định cô chỉ lại ngủ thiếp đi, anh mới rút bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu cô lại.
Hiện giờ Phong Lăng cần phải được nghỉ ngơi, cần một giấc ngủ đầy đủ. Vì bị mất nhiều máu và bị ảnh hưởng bởi nọc rắn độc cho nên cô cần có thời gian để hồi phục.
…
Phong Lăng lại ngủ thêm hai ngày, sau đó cô mới thật sự tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, rõ ràng cô không còn mơ màng nữa mà đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hai ngày này, thật ra Lệ Nam Hành cũng đã đáp máy bay quay lại Los Angeles, về căn cứ XI một chuyến. Lúc quay trở lại Campuchia lần nữa, khi đẩy cánh cửa phòng bệnh bước vào, anh đã nhìn thấy Hàn Kình và Tiểu Hứa đang ngồi bên cạnh giường bệnh, hưng phấn nói chuyện với Phong Lăng. Trên mặt hai người đều mang ý cười rất vui vẻ, nụ cười trên gương mặt Phong Lăng hơi có vẻ hơi khách sáo, dễ thấy rằng cô không còn bao nhiêu sức lực để ứng phó với hai người này.
Lệ Nam Hành không khó để nhận ra chắc chắn hai người này đã kể mọi chuyện xảy ra sau khi Phong Lăng hôn mê cho cô nghe.
Thấy Lệ Nam Hành đã quay lại, Hàn Kình và Tiểu Hứa liếc mắt nhìn nhau, nói thẳng:
Thế nhé Phong Lăng, cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi sau này quay về rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp.
Phong Lăng gật đầu, đến khi hai người đó rời đi, cô mới dời mắt nhìn sang người đàn ông đang đi thẳng về phía giường bệnh.
Lệ Nam Hành nhìn xuống cô:
Tỉnh lại lâu chưa?
Phong Lăng nhìn anh, bình tĩnh đáp:
Chắc khoảng hai, ba tiếng đồng hồ rồi, huấn luyện viên Hàn với anh Hứa luôn ở đây trò chuyện với tôi…
Cô ngập ngừng một lát, sau đó lại nói:
Không ngờ trình độ chữa bệnh của Bác sĩ Tần lại giỏi đến vậy, tôi còn tưởng mình chết chắc rồi. Trước đó, có phải tôi đã tỉnh lại một lần đúng không? Khi ấy, tôi tưởng lão đại đang cùng tôi đi dạo ở Quỷ Môn Quan, tôi còn định nói là do tôi đã làm liên lụy đến anh… Nhưng không ngờ tôi vẫn có thể sống sót.
Lệ Nam Hành nhìn cô bằng ánh mắt hơi chế giễu, châm chọc:
Vậy em có thể sống sót thì cần phải cảm ơn Bác sĩ Tần hay là cảm ơn tôi?
Phong Lăng lại liếc nhìn anh:
Tôi đều phải cảm ơn hết, sự trung thành của tôi với lão đại thì không cần phải bàn cãi nữa, anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm như vậy. Còn Bác sĩ Tần, về sau có cơ hội, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức dùng cách của mình để cảm ơn anh ấy.
Thấy sau khi Phong Lăng tỉnh lại, lý trí đã trở lại như ban đầu, Lệ Nam Hành cười lạnh, liếc xéo cô, anh cởi chiếc áo khoác ra, tiện tay ném lên lưng ghế dựa cạnh giường, sau đó lại kéo chiếc ghế tới chỗ mình rồi ngồi xuống, nhìn cô:
Em đúng là rất thẳng thắn.
Lúc này, Phong Lăng đã nghe hiểu ý bóng gió trong câu nói của anh, cô lập tức dời mắt sang hướng khác, quay đầu nhìn xuống bả vai đối phương:
Lão đại, tôi nghe nói vết thương trên vai anh rất nghiêm trọng, lúc đó thật sự rất cảm ơn…
Đừng nói lời cảm ơn với tôi nữa.
Lệ Nam Hành hờ hững nhìn cô:
Em hiểu rất rõ rằng điều tôi cần không phải là lời cảm ơn mà.
Phong Lăng không nói gì nữa, đành dời mắt đi, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau nằm trên chăn mình.
Lặp lại câu em đã nói với tôi ở sườn núi.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ rõ ràng đang che giấu tâm sự gì đó của Phong Lăng, khẽ nhướng mày.
Đôi tay đan lại với nhau của Phong Lăng bỗng siết chặt, cô không lên tiếng.
Câm rồi à?
Cô ngước mắt lên:
Lão đại…
Có biết hậu quả của việc gái giả trai ở trong căn cứ, một khi bị phát hiện sẽ như thế nào không?
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên giống như đang thừa dịp tính sổ với cô.
Phong Lăng luôn có một linh cảm bản thân sẽ bị căn cứ tống cổ đi bất cứ lúc nào, trong mắt cô lập tức hiện lên vẻ lúng túng nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn không biết phải giải thích thế nào. Dường như, dù cô có giải thích thế nào thì cũng đều vi phạm điều lệ trong căn cứ. Luật lệ không màng tình cảm, huống hồ ở một căn cứ lớn như vậy, nơi này không chỉ có pháp luật, mà còn có nguyên tắc của họ, không thể thay đổi tùy tiện chỉ vì một người được.
Cuối cùng cô vẫn không giải thích, chỉ rũ mắt, nói ra hai chữ:
Xin lỗi.
Tôi đã hơn một lần nhắc nhở em là phải thành thật, nhưng em luôn giấu giếm tôi đến tận bây giờ. Nếu không phải đối mặt với ranh giới sống chết, có phải em định cứ giấu tôi mãi như vậy không?
Lệ Nam Hành không để ý đến dáng vẻ ngậm bồ hòn làm ngọt của cô lúc này nữa, anh đã quá quen với tính cách của Phong Lăng, anh biết khi cô làm chuyện gì sai thì cô mới có vẻ ngoan ngoãn thế này, bằng không đổi lại lúc bình thường, lạnh lùng ít nói mới phù hợp với phong cách của cô.
Tôi chỉ không muốn rời khỏi căn cứ XI, những chuyện liên quan đến lúc nhỏ mà tôi từng kể cho anh đều là sự thật, chuyện duy nhất tôi không nói chỉ có giới tính của mình. Nếu căn cứ XI thu nhận nữ giới thì tôi cũng không cần phải cứ che giấu mãi thế này, tôi không muốn rời đi. Lão đại, tôi biết mình làm như vậy là đã lừa gạt tất cả mọi người, anh cũng đã cho tôi cơ hội, nhưng tôi thật sự…
Bàn tay đặt trên chăn của Phong Lăng siết chặt:
Có lẽ, có lẽ nếu như không phải rơi vào tình huống sống chết như vậy, tôi cũng sẽ không dễ dàng nói bí mật của mình ra như thế, hơn nữa còn chỉ nói cho một mình anh biết.
Sắc mặt của Lệ Nam Hành vốn đang khó coi, nhưng nghe thấy câu nói cuối cùng của cô:
chỉ nói cho một mình anh biết
, khóe miệng anh mới khẽ cong lên nhân lúc Phong Lăng quay đi.
Chỉ nói cho một mình tôi biết là có ý gì?
Bàn tay của Phong Lăng nắm chặt hơn, cũng không biết là căng thẳng hay lúng túng khi bỗng nhiên bắt đầu phải thành thật, nhưng cô không nhìn vào mắt anh nữa, mà cúi đầu nhìn tay mình, nói:
Đúng vậy… Tôi không định nói cho ai biết chuyện này cả, một mình lão đại biết là được rồi…
Một mình tôi biết và những người khác biết thì có gì khác nhau?
Người đàn ông cố ý hỏi.
Phong Lăng nghe ra được sự cố ý của anh, nhưng cô không thể không trả lời:
Vì… Vì không phải lão đại đã nói là thích tôi sao?
Lúc nói đến câu này, Phong Lăng thấy đây chính là cảnh tượng xấu hổ nhất trong mười mấy năm sống trên đời của mình, cô hơi lúng túng, giọng nói rất nhỏ, đến mức gần như không nghe rõ:
Vì tôi thấy hổ thẹn với tình cảm của lão đại nên trước khi chết muốn thành thật với anh một lần.